Thứ Ba, 18 tháng 12, 2007

Phục vụ em Cua

Chị Bống dạo này lý sự lắm. Cãi nhem nhẻm í. Mẹ không cãi lại nổi với chị ấy nữa. Trước ba đi đâu thì theo rịt lấy, giờ ba rủ đi cũng chả thèm ý kiến gì. Nguyên nhân là vì em Cua, chị yêu em Cua kinh khủng. Biết "phục vụ" em rồi nhé:

_ Lấy nước cho mẹ này (khi mẹ đang cho em ti)
- Sắp tã lót, áo, khăn cho em trước khi em tắm
- Thích vào nhà tắm với mẹ để xem em tắm, rồi cầm khăn cho em luôn.
- Nhăm nhăm chờ em thay bỉm để mang bỏ thùng rác.
- Nằm bên em, nói chuyện huyên thuyên với em...
- Bất kỳ việc gì liên quan tới em đều hăng hái làm. ví dụ mẹ bảo đóng cửa không em lạnh, lấy khăn cho em lau miệng, uống nốt sữa của em để mẹ rửa bình...(sữa của chị thì phải nịnh lên nịnh xuống chị mới uống hết)
- Vẫn yêu em rất "bạo lực" nên chị đi học về là em chỉ ngủ gà vịt thôi, vì bị chị quậy mà. Mẹ có "nhắc nhở" thì lý sự luôn "Con có nhảy vào em đâu, con chỉ yêu em thôi chứ"

****************************************

Hôm qua ngồi ăn cơm, chị Bống tự dưng bảo mẹ :

- Mẹ ơi, hôm qua ba Kều tức điên lên.

- Sao ba lại tức điên lên?

- Vì ba gọi mãi mà em Cua KHÔNG THÈM TRẢ LỜI...

Mẹ cười suýt sặc cơm

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2007

Tâm sự WC

hẹ..hẹ...Chị Bống bây giờ có sở thích mới. Đó là "được tâm sự với ba trong WC".

Chuyện là từ ngày mẹ có em Cua, từ ngày em Cua còn nằm trong bụng mẹ thì chị Bống đã "biết thân biết phận" không "làm phiền" mẹ nhiều nữa. Vì thế tất cả mọi nhu cầu chị ấy đều gọi ba Kều phục vụ. Từ việc tắm, đi học, đi vệ sinh, đọc sách, chơi đùa...

Tối nay ba đang bế em Cua, chị Bống nhảy cẫng lên "ba Kều, ba Kều..Bống buồn ị" - Mẹ bảo để mẹ đưa đi thì chị ấy chạy biến vào "toa lét" và bắc ghế leo lên bồn cầu. Xong! Mẹ chạy ra vì "thúi quá". 5phút sau chị Bống lại hét lên "ba Kều ơi, ba Kều" - Mẹ tưởng chị ấy xong rồi thì chạy vào nhưng chị ấy bảo "Con gọi ba Kều cơ mà". he...he...nhu cầu lên cao rồi đây . Mẹ phải chạy ra bế em Cua cho ba vào. Và đây là hội thoại mẹ nghe được vọng ra từ WC:


_ Bống gọi mẹ Giang vào đây làm gì? Bống gọi ba Kều chứ. Sao ba Kều không vào? Bống gọi ba Kều vào Bống bảo cái này

_ Thì ba vào đây. Con bảo ba cái gì?

_ Sao bây giờ ba Kều mới vào?

_ Rồi, thế con có chuyện gì?


_ Hôm nay con đi học nhớ...bla..bla..Con bị đau b...nhớ. Con ăn cả xôi với bún nhớ....ăn cả hai thứ nhớ....Bạn Quang cứ đá đít con nhớ...bla...bla..bla..Con chơi cầu tụt nhớ, bị đau đít nhớ...bla..bla...


Thế là bao nhiêu chuyện ở lớp, chị Bống tuôn ra một tràng. hè..hè..Dạo này cứ vào nhà vệ sinh là phải gọi ba Kều vào bằng được thì thôi. Mục đích là để "tâm sự" chuyện đi học, chuyện ở lớp ạ. . Mẹ không đủ kiên nhẫn nghe chị ấy bô lô ba la những chuyện "luyên thuyên" ấy, và thường xuyên bị mẹ kêu đau đầu nên chị ấy phải gọi ba "trút bầu tâm sự" như vậy đấy.

**************
Chị Bống yêu em Cua lắm. Cứ đi học về là nhảy bổ vào em. Em mà chỉ hơi ọ ẹ là chị nhảy phắt lên giường, miệng rối rít kêu "Chị đây!Chị đây!Chị có đi đâu đâu mà???!!!"

Rồi em đang ngủ cũng phải khua em dậy để "chơi" với mình. Yêu em đến mức mẹ sợ phát khiếp. . Hôm qua còn đòi bế em nữa. Thật ra đòi bế em lâu rồi, nhưng hôm qua mẹ mới cho bế thử, ôi, cũng nhẹn tay phết. Tiếc là không có camera để save lại hình ảnh đó. hụ..hụ....

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2007

Và tớ đã đón em Cua như thế...





Đây là video mợ Phương tớ quay được khi tớ vào "làm quen" với em Cua nhé. Thật ra tớ "quen" với em từ lúc em bé tí xíu trong bụng mẹ cơ.




Vậy là tớ đã chính thức được làm chị gái cả từ 7h07 sáng ngày 1.12.2007 đấy. Em tớ là một bé gái rất xinh xắn và đáng yêu. Tớ yêu em cực í.



Tớ không biết làm thế nào em có thể chui ra từ bụng mẹ. Nhưng trưa thứ 6, trong lúc tớ đang còn ốm, mệt và bị ông Tào Tháo đuổi. Thì mẹ bảo với tớ là em Cua của tớ sắp ra với tớ rồi. Cái tin ấy làm tớ náo nức vô cùng, tớ hồi hộp lắm. Thế là tớ ăn thật nhanh bát súp mẹ nấu. Rồi cũng rối rít chuẩn bị đồ đi viện với mẹ, thì tớ cũng chỉ nghe mẹ bảo mẹ sẽ đẻ em Cua trong bệnh viện thôi mà. Chứ bình thường thì chỉ nghe thấy từ BỆNH VIỆN là tớ đã rúm người vào rồi í



Tớ thấy đi đón em Cua thật vui. Cả nhà tớ được ngồi taxi, tớ ngủ ngon lành trong lòng ba Kều. Đến bệnh viện, mẹ "biến" đi đâu một lúc rồi quay lại với tớ trong bộ đồ rất lạ nhé. Tớ hỏi mẹ vì sao lại mặc váy áo ấy, thì mẹ bảo mẹ mặc thế để sinh em Cua dễ hơn. Tớ nhìn quanh, thấy rất nhiều các cô cũng mặc giống mẹ, tớ liền hỏi "Thế các cô cũng sắp sinh em bé hả mẹ?" - Mẹ tớ bảo ừ, thế là tớ thắc mắc "Sao Bống không mặc giống mẹ? Bống cũng sắp sinh em Cua mà" làm mẹ tớ và bà ngoại cười ngất. Tớ cũng chẳng hiểu vì sao bà và mẹ lại cười nữa nhỉ? . Thế mà chờ mãi, cũng chẳng thấy em Cua chui ra gì cả, còn mẹ thì cứ nhăn nhó suýt xoa kêu đau. Tớ xoa bụng mẹ và bảo "EM Cua đừng làm mẹ đau nhé" - Rồi còn bảo mẹ "Thế em Cua sắp ra chưa, để Bống đi đón nào" - Tớ chưa kịp chờ em Cua ra chơi với tớ, thì mẹ bảo tớ phải về nhà bà Đằm (là bà dì của tớ) để ăn tối và ngủ ở đó. Tớ buồn lắm, tớ muốn ở lại với mẹ và tớ muốn đón em Cua cơ. Nhưng mẹ bảo tớ sắp làm chị rồi, nên phải làm gương cho em, phải ngoan và nghe lời bà, nghe lời mẹ...Ui, mẹ nói thế, chẳng lẽ tớ lại cãi mẹ à? Tớ lớn rồi mà...





Nói thật là đêm ấy tớ nôn nao lắm, tớ liên tục hỏi mọi người mẹ Giang tớ đâu, em Cua đã ra chưa? Sao không cho tớ vào với mẹ, với em? Cũng chẳng thấy ba Kều đâu cả, cũng không thấy bà ngoại về đón tớ...Tớ buồn, tớ nhớ mẹ, mong em lắm.





Trưa hôm sau ba Kều về, ba bảo em Cua đã ra chơi với tớ rồi. Thế là tớ ăn cơm rất nhanh, tớ ngủ cũng rất nhanh để được vào với em Cua. Vậy nhưng khi vào tới viện, tớ lại thấy ngài ngại thế nào í. hihihi..Tớ thấy bụng mẹ không còn to nữa, mẹ yếu hơn và bên cạnh giường mẹ nằm là một em bé trong chiếc chăn hồng rất xinh, em đang ngủ ngon lành. Tớ rụt rè lại gần mẹ, gần em..Tớ hỏi mẹ "Mẹ đã đẻ em Cua rồi à?" . Hihi, tớ chẳng hình dung được em bé tí xíu nằm kia lại là em gái tớ đâu í. Nhưng mà cái cảm giác làm chị khiến tớ bỗng dưng thấy mình lớn đùng. Thấy mình rất là oai nhé.





Hôm sau thì tớ đã quen với em Cua lắm rồi. Tớ vào ngủ với mẹ và em, trong phòng còn rất nhiều em bé khác nữa. Mỗi lúc nghe tiếng em bé khóc, tớ lại nhỏm người lên bảo mẹ "Mẹ, mẹ..EM Cua khóc kìa" - ôi, thật là tớ lo lắm đấy, nhưng mẹ bảo không phải, đấy là em bé "hàng xóm" khóc, còn em Cua của tớ vẫn ngủ ngoan lành kia kìa. Lúc ấy tớ mới lại yên tâm nằm xuống tiếp.





Giờ thì em Cua đã ở bên tớ và ba mẹ được 5 ngày rồi. Có em, mẹ vất vả hơn. Nhưng tớ thấy vui hơn, đi học tớ khoe hết với các bạn về em Cua của tớ đấy. Rồi về tới nhà là tớ sà vào em ngay. Tớ thích nắm tay em, thích nắm chân nhỏ xíu của em, thích vuốt má em...Nhưng mẹ toàn bảo tớ yêu em hơi bị "bạo lực" quá làm mẹ sợ, mẹ la oai oái í. Vậy mà em Cua có khó chịu gì đâu nhỉ? Thậm chí em còn rất thích ngắm tớ nữa cơ mà. Với lại, tớ vẫn ôm em búp bê như thế, vẫn nắm chân nắm tay em búp bê rất "mạnh mẽ" mà mẹ có bảo sao đâu nhỉ? Lạ thật đấy! Nhưng mà dù sao, mẹ nói thế thì tớ cũng phải "nhẹ nhàng" với em hơn nhỉ?



Nhưng mà thật ra, tớ cũng hơi buồn. Vì từ hôm em Cua về nhà thì mẹ bảo tớ phải ngủ với ba Kều, tớ rất muốn ngủ với mẹ, muốn rúc vào lòng mẹ, muốn được nằm cạnh em Cua cơ. Tớ cũng hơi tủi thân một tẹo đấy. Nên nhiều lúc mẹ nói, tớ cũng "bướng" lắm.





Chị em tớ sẽ còn rất nhiều chuyện kể đấy. Tớ chỉ muốn khoe với mọi người về em Cua của tớ thôi.