Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Viết cho Cua






Cua yêu thương ngọt ngào nhất trên đời của mẹ!

Chỉ còn 2 ngày nữa thôi, là Cua của mẹ đã là một cô nàng 2 tuổi tròn. Mẹ đếm từng ngày kể từ khi biết có Cua thành hình, rồi đếm từng ngày để đón Cua, đếm từng ngày qua những năm tháng con lớn lên...Ngày biết tin có con, mẹ cũng đã lo lắng, hoang mang bởi bao nhiêu khó khăn chồng chất. Và rồi sức khỏe của mẹ quá yếu nên Cua đã từng dọa mẹ bỏ đi. Nhưng cho dù khó khăn vất vả tới đâu, mẹ cũng vẫn có thể chịu đựng được và vượt qua được. Còn khi nghe tin Cua không khỏe mạnh, Cua muốn bỏ mẹ ra đi thì mẹ khóc thật sự, mẹ hoảng sợ thật sự...Và mẹ, bằng mọi ý chí, tình cảm và tình yêu thương của mình, mẹ muốn giữ Cua, dù lúc đó mẹ không biết Cua là con trai hay con gái...

Rồi những tháng ngày mẹ nằm bất động, mẹ bị tiêm sưng mông cũng qua đi, khi Cua lớn dần lên và vô cùng quậy phá trong bụng mẹ. Thì rồi mẹ lại đối mặt với những khó khăn khác. Khó khăn về kinh tế, về sức khỏe. Mẹ bị hở van tim, mẹ bị viêm phổi, mẹ bị thiếu hồng cầu...Mỗi tháng đi khám bác sĩ là mỗi ngày mẹ uống cả vốc thuốc vào người. Và suốt 5 tháng cuối trước khi sinh, đêm nào mẹ cũng bị nôn ói tới mật xanh mật vàng. Vậy mà, mẹ thật sự cảm ơn con, vì con vẫn kiên cường và rất khỏe mạnh. Kể cả một lần mẹ suýt chết đuối, Cua vẫn rất yêu thương mẹ. Mẹ thật sự cảm ơn con vô cùng

Ngày mẹ chuyển dạ, là ngày nhà mình chuyển từ khu nhà cũ lên khu KTX, mẹ ôm cái bụng lặc lè không làm được gì cả. Chị Bống lại ốm, thế là mẹ vẫn phải đi chợ, vẫn phải chăm chị Bống. Mẹ thấy dấu hiệu sinh nhưng chưa thấy đau bụng nên vẫn gan không chịu đi bệnh viện. Cho tới ngày 30/11/2007 thì mẹ thấy rất mệt, chị Bống vẫn ốm, bà ngoại thì cùng với ba xoay ra để dọn dẹp và sắp xếp nhà cửa. Mẹ kg thấy Cua cựa quậy nên rất lo, mẹ đi chợ về nấu cháo cho chị Bống xong thì đi siêu âm, thấy Cua vẫn khỏe nên mẹ yên tâm hơn. Về tới nhà mẹ thấy ra máu báo. Và thế là cả nhà cuống lên để gọi taxi đưa mẹ vào viện. Mẹ chưa bao giờ đau như lần sinh Cua, mẹ cảm thấy cả thế giới này sắp sập xuống người mẹ...Nhưng, lại phải cảm ơn con một lần nữa, bởi vì chỉ cần 3 hơi của mẹ thôi là con đã "chào thế giới tươi đẹp" rồi. Hình ảnh đầu tiên khi mẹ nhìn thấy con, là một cục bông hồng hồng và mũm mĩm, cái mặt xinh ơi là xinh. Mẹ tan hết mọi buồn phiền, mệt mỏi..Mẹ không còn cảm giác đau đớn gì nữa...

Và giống như một sự bù đắp, Cua là con gái (có lẽ cũng là nỗi thất vọng của một số người, trong đó có ông bà nội, các ông bà, các bác bên nội) nhưng Cua vô cùng đáng yêu và ngọt ngào. Mẹ không thể tin được rằng, mẹ có thể yêu Cua nhiều như thế. Dù bây giờ Cua là một cô-nàng-ngổ-ngáo và rất nghịch, thì mẹ vẫn không thể nào giận con được một giây phút nào...

Cua yêu, 2 ngày nữa thôi con đã tròn 2 tuổi rồi. Chị Bống 2 tuổi là đã biết hát hò và nói chuyện như người lớn. Còn cô nàng bé bỏng của mẹ vẫn mãi là bé bỏng vì Cua mới bập bẹ tập nói. Con biết gọi "mẹ ơi" "Bống ơi" Tôm ơi"...và nói nhiều từ không ai hiểu..hihi, nhưng ai nói gì Cua cũng hiểu. Chỉ cần thấy mẹ mặc đồ là Cua ôm chân "đi chơi", thấy mẹ mắng chị Bống là cũng chắp tay "mắng" chị luôn. Và vô cùng đanh đá, Cua có thể chạy đuổi đánh chị Bống khắp nhà. Và cáu lên là ném đồ, đập phá...Mẹ chỉ cần nghiêm mặt là sẽ lỳ ra hoặc là mếu máo, hoặc là chạy lại ôm cổ mẹ nịnh nọt rất đáng yêu.

Cua chẳng biết sợ sệt điều gì cả, cả nhà sểnh một chút là Cua đã tót ra sân trường chơi. Trường mẹ có 3 khu KTX, 2 khu nhà 3 tầng và 1 khu nhà 5 tầng...Thế mà không ít lần Cua làm mẹ và các chị hs chạy cả 3 khu nhà tìm Cua bở hơi tai. Có hôm còn lang thang ra cổng trường một mình làm mẹ sợ hết vía. Và nếu trường mẹ tổ chức văn nghệ hay chương trình gì đó, thì cả mẹ và các chị học sinh sẽ rất khổ sở để giữ cho Cua không leo lên sân khấu nhún nhẩy theo nhạc :-))

Cua ngọt ngào và yêu thương của mẹ. Mẹ có thể nói rằng, mẹ yêu Cua và Bống hơn tất cả những gì mẹ có được. Nhưng mẹ luôn thấy thương Cua nhiều hơn, bởi vì so với chị Bống thì Cua thiệt thòi hơn chị nhiều. Mẹ có bầu Cua đúng vào lúc kinh tế nhà mình khó khăn nhất, sức khỏe mẹ xuống cấp nhất, và ba mẹ mâu thuẫn nhau nhiều nhất... Những ngày tháng tuổi thơ đầu đời của con đã không có nhiều những vòng tay yêu thương của ba. Không được ba chăm sóc nhiều... Và cho dù mẹ có cố gắng nhiều như thế nào đi nữa, thì mẹ cũng không giữ được một gia đình trọn vẹn cho các con..Điều đó khiến mẹ buốt lòng lắm, con biết không? Nhưng mẹ vẫn tin rằng, có lẽ vì thế mà các mụ đã "nặn" ra Cua của mẹ là một cô nàng cá tính, mạnh mẽ và rất biết yêu thương. Nhất định sau này Cua sẽ là chỗ dựa cho cả mẹ và chị Bống đấy chứ. Bởi chị Bống hơi "yếu đuối" như mẹ, con nhỉ?

Ngày mai, mẹ sẽ làm SN sớm cho Cua một ngày, sẽ chỉ có các anh chị học sinh của mẹ, các mẹ, các anh chị đồng nghiệp của mẹ và các anh chị cùng chung trong khu tập thể với nhà mình. Mẹ chắc rằng ba sẽ lại không về. Sinh nhật đầu tiên của Cua không có ba, SN này không có ba và có lẽ mãi về sau SN Cua cũng sẽ vắng bóng ba. Mẹ buồn cho Cua nhiều lắm. Nghĩ tới điều này mẹ lại giận ba lắm. Bởi dù thế nào, thì Bống và Cua vẫn là con của ba Kều. Vậy mà ba nỡ dửng dưng và thờ ơ như thế sao? 2 hôm trước chị Bống gọi cho ba và bảo "Ba Kều ơi, sắp SN em Cua rồi, ba có dự định tổ chức gì cho em không ạ?" thì ba lạnh lùng trả lời "Không. Ba không có tiền. Ba KHÔNG CÓ Ý NGHĨA GÌ CẢ"- Mẹ không biết ba nói câu đó thì ba có nghĩ gì không? Và có lẽ các con chưa hiểu được...Nhưng mẹ thì hiểu rằng, quyết định của mẹ rời xa ba là đúng....

Mẹ sẽ yêu thương Bống và Cua, bằng cả tình yêu của cả ba và mẹ cộng lại, 2 nàng công chúa yêu thương của mẹ nhé.

Sang tuổi lên 3, mẹ mong rằng Cua của mẹ sẽ biết nói thật nhanh, sẽ hiền dịu hơn một chút (để bớt làm vỡ bát, vỡ cốc của mẹ, hihi) và sẽ mãi là một viên kẹo ngọt ngào của mẹ và cả nhà, con nhé.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Cua đau mắt

Cua đau mắt. Em đã đau cả tuần rồi nhưng mẹ chủ quan, chỉ nghĩ em đau mắt đỏ bình thường thôi. Nhưng tra thuốc mãi em không khỏi nên chiều qua mẹ đã ôm em sang viện mắt Trung ương. Ba em cũng sốt ruột nên giục mẹ đưa em đi đấy chứ. Nên hôm qua ba em đón 2 mẹ con và đưa em vào viện. Uh, may là có ba em nên mẹ kg mỏi. Ba em bế em suốt chứ mẹ sao bế nổi em nữa :((. Em bị viêm khúc xạ gì đó, bác sĩ phải cho thuốc đặc trị, bác sĩ nói may là em không bị bóc lớp màng gì gì đó. Ôi trời, mẹ nghe mà giật hết cả mình. Tại mẹ chủ quan quá đấy Cua ạ. Thương em thế cơ chứ. Nhưng vì em vẫn ngoan, vẫn chơi, vẫn nghịch và..đánh chị Bống cũng khỏe nên mẹ không nghĩ em đau đớn gì cả. Em lại còn giật tay mẹ rất hoành tráng mỗi khi mẹ tra thuốc cho em nữa chứ.

hôm nay em vẫn mắt to mắt bé, nhìn rất là thương.

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Viết cho Bống




Con gái yêu của mẹ,
Thế là con đã tròn 5 tuổi 1 tháng 2 ngày. Ở tuổi của con, mẹ chưa hiểu nhiều lắm, nhưng với con, mẹ đã cảm nhận được con như một người BẠN NHỎ của mẹ rồi. Và vì thế mẹ muốn tâm sự với con như một người bạn thật sự, con gái ạ.

5 tuổi, con cao 1m19, nặng
25,5kg. Ra dáng một thiếu nữ lắm rồi nhé, nhưng có lúc vẫn rất TỒ, thì đúng rồi mà, con mới 5 tuổi thôi chứ. Con đã biết lý luận, đã hiểu rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh và bởi thế mẹ luôn có cảm giác lo sợ con bị tổn thương tình cảm, tinh thần...Ngày mẹ 4 tuổi, mẹ đã bắt đầu nhớ và biết được cuộc cãi vã đầu tiên của ông bà ngoại con. Điều đó ám ảnh mẹ mãi về sau này, mà cái thời của mẹ, làm gì mẹ có được sự khôn ngoan và thông minh như con bây giờ? Thế mà mẹ vẫn còn hiểu hết đấy. Nên bây giờ con 5 tuổi rồi, mẹ luôn có cảm giác con hiểu hết những gì đang xảy ra, con biết hết mọi chuyện của nhà mình. Và điều đó khiến mẹ sợ hãi. Mẹ sợ con bị tổn thương bởi những lời cay nghiệt mà trong lúc nóng giận ba xả vào mặt mẹ. Bao lần mẹ khóc, bấy nhiêu lần con ôm mẹ. Vòng tay nhỏ xíu của con lại là điểm tựa vững chắc nhất của mẹ, con biết không? Có những hôm mẹ ôm con vào lòng, thấy con hôn mẹ, rồi nói yêu mẹ là mẹ thấy hạnh phúc vô cùng. Đã bao lần mẹ nằm ngắm 2 chị em con ngủ như đêm nay, mà nước mắt cứ ứa ra. Mẹ buốt lòng lắm, con biết không? Mẹ đã không giữ được cho con một gia đình tròn vẹn. Không giữ được cho con nụ cười tươi trên môi. Không giữ được cho con bữa cơm tối bình dị có đầy đủ ba mẹ sau mỗi ngày con đi học về tíu tít kể chuyện trường lớp...Rồi mai đây lớn hơn, con có trách mẹ không? con có giận mẹ vì điều này không nhỉ? Hôm nay, trời mưa gió, mẹ một mình trên đường đi ra tòa án, lòng buốt nhói khi nghĩ tới các con. Mẹ muốn quay xe về, nhưng những gì ba nói với mẹ khiến mẹ đủ can đảm và nghị lực đi tiếp. Mẹ không muốn tuổi thơ các con bị tổn thương, không muốn các con ghét ba vì nhìn thấy ba nóng nảy với mẹ. Ba và mẹ hết duyên nợ, nhưng mẹ vẫn luôn muốn giữ trong lòng các con sự kính trọng và thần tượng ba.



Mẹ cũng là con gái của ông ngoại, mẹ hiểu cái cảm giác mẹ đã "ghét" ông thế nào khi ông nặng lời với bà. Mẹ hiểu mẹ thèm một tình cảm cha con ấm áp như thế nào với ông nhưng ông và mẹ lại khắc khẩu với nhau. Dẫu vậy, mẹ vẫn rất yêu thương ông, con ạ. Và mẹ muốn Bống Cua lớn lên, cũng sẽ gần gũi và yêu quý ba Kều. Dù ba không còn yêu thương mẹ nữa. Dù ba có cuộc sống riêng của ba, thì mẹ vẫn hi vọng rằng, ba vẫn mãi mãi ở bên các con, vẫn mãi mãi yêu thương các con...Dù mỗi ngày các con không được nhìn thấy ba, không được nô đùa cùng ba...Đó là một thiệt thòi không gì có thể bù đắp cho các con được. Và mẹ biết rằng, đó cũng là lỗi của mẹ nữa. Nhưng nếu ba mẹ cứ mâu thuẫn nhau thì các con còn khổ sở hơn nhiều, phải không con? Hôm nay mẹ đi gửi đơn, theo yêu cầu của ba nhưng mẹ vẫn chưa nói cho ba biết. Bởi mẹ biết rằng, ba chỉ vì "sĩ diện" thế thôi chứ ba không muốn mẹ làm thế. Nhưng mẹ làm thế bởi vì lòng tự ái và tình cảm của mẹ đã bị ba làm tổn thương nhiều quá rồi con ạ. Mẹ chỉ chực khóc khi nghĩ tới những lời ba đã nói với mẹ thôi. Nên mẹ nghĩ rằng, mẹ không thể để các con chứng kiến thêm một lần nào nữa như cái đêm hôm trước... Ngày kia ba khai trương nhà hàng mới, ba nói với mẹ rằng ba rất hi vọng vào công việc mới này, và bởi thế mẹ không muốn ba bị phân tâm khi biết rằng mẹ đã gửi đơn rồi. Mẹ hi vọng rằng ba sẽ ổn hơn, ba sẽ không còn nóng giận với mẹ thêm một lần nào nữa...




Bống à, con mới 5 tuổi thôi, mà mẹ đã nhìn thấy ở con hình ảnh của mẹ hồi nhỏ. Con nhạy cảm và biết giấu cảm xúc của mình. Mắt con buồn thế, mỗi lần mẹ nhìn vào mắt con là mẹ thấy nhói buốt trong lòng. Mẹ lo sợ rằng con sẽ lại khổ như mẹ, sẽ lại đa đoan, nặng tình như mẹ, sẽ lại va vấp như mẹ...Nhưng mẹ cũng sẽ học bà ngoại, tập cho con tính tự lập, để con ngã rồi sẽ tự biết đứng lên... Mỗi lúc thấy con nén chịu một điều gì đó trong lòng, mẹ buốt lắm. Cái cách con chiều em, con nín nhịn em cũng giống mẹ hồi nhỏ. Cái cách con tủi thân và khóc tấm tức cũng sao mà giống mẹ thế? Có những khi mẹ nổi nóng với con, bởi vì mẹ sợ nhìn thấy hình ảnh của mẹ ngày xưa, rồi mẹ lại sợ con sẽ lại giống mẹ bây giờ...Nên mẹ muốn con hãy dũng cảm hơn, hãy tự tin hơn, hãy biết bộc lộ cảm xúc của mình "thoát" hơn, con nhé.

Có lẽ con hiểu mẹ, có lẽ con cảm nhận được điều khác lạ trong nhà mình. Nên con ngoan lắm, con tự lập và tự giác lắm. Mỗi buổi sáng thức dậy, mẹ đều ôm hôn con và gọi con thức dậy. Con ngoan ngoãn tự đi vệ sinh răng miệng và ăn sáng, con ngoan ngoãn chuẩn bị đồ đi học và để các chị học sinh của mẹ đưa đi học khi mẹ bận lên lớp. Mẹ thật sự cảm ơn con, con gái yêu ạ. Cảm ơn con đã hiểu mẹ và biết chia sẻ với mẹ

Bống à, rồi một ngày nào đó, con lớn lên, con cũng sẽ có bạn trai..con sẽ yêu và được yêu. Con sẽ làm mẹ, làm vợ... Mẹ tin rằng, con sẽ làm tốt hơn mẹ rất nhiều. Con sẽ chọn được cho mình một người yêu thương con thật sự, và con cũng yêu người đó hết lòng. Mẹ biết rằng, ba yêu mẹ và yêu các con nhưng mẹ không thể hiểu nổi tại sao ba có thể cay nghiệt với tình yêu đó như thế? Có lẽ chính ba cũng kg lý giải được vì sao ba có thể nói với mẹ những lời cay độc như vậy đâu con. Nên thôi,mẹ con mình đừng giận ba nữa nhé. Cứ tự an ủi rằng chúng ta không có duyên nợ với nhau thôi con ạ. Mẹ vẫn mong rằng ba sẽ có cuộc sống mới tốt hơn, khi không còn có 3 mẹ con mình ở bên ba hàng ngày. Mẹ vẫn lo cho ba mỗi bữa ăn, giấc ngủ dù mẹ không muốn ba biết điều đó... Nhưng thôi con à, ba cũng "lớn" rồi, có lẽ ba sẽ tự sắp xếp được cuộc sống... Rồi một ngày nào đó, ba sẽ hiểu mẹ, ba sẽ lại coi mẹ là một người bạn thân thiết của ba, thì mẹ thật hạnh phúc. Vì như thế ba và mẹ có thể dồn hết tình yêu cho các con mà không còn mâu thuẫn nhau nữa, không làm các con tổn thương thêm nữa, con à...

Bống ơi, rồi một ngày rất gần thôi, cuộc sống của ba mẹ con mình sẽ khác trước. Căn phòng 14m2 của nhà mình sẽ ít có ba đi về, sẽ chỉ còn 3 mẹ con mình tự lo mọi chuyện. Mẹ sẽ phải học cách tự dắt xe đi sửa mỗi lúc xe hỏng. Mẹ sẽ phải học cách tự sửa hoặc tìm thợ về sửa bóng điện, sửa vòi nước, rồi khoan giúp từng mũi khoan trên tường..Mẹ sẽ phải học cách quên đi sự hiện diện của ba như ba đã ở bên mẹ con mình suốt 5 năm qua...Con sẽ làm chị của em Cua, con sẽ cùng với mẹ yêu thương em và chăm sóc em, con nhé. Bởi so với con thì em thiệt thòi hơn con nhiều, con gái ạ. Con được gần ba nhiều hơn, được ba chăm sóc nhiều hơn. Em Cua còn nhỏ quá. Em nói chưa sõi, em chẳng hiểu gì cả. Em chỉ biết nghịch và cười toe thôi. Nên con cũng đừng buồn vì mỗi buổi tối đi ngủ mẹ thường ôm em và ru em ngủ. Còn mẹ luôn động viên con tự ru mình ngủ. Nhưng hôm nào em ngủ rồi, mẹ cũng quay sang ôm con và hôn con đấy. Mẹ thương các con như nhau, nhưng vì em còn nhỏ quá nên mẹ cần dành nhiều thời gian cho em hơn thôi con ạ. Mỗi lần nhìn các con, mẹ lại thấy ứa nước mắt...


Mẹ biết rồi đây, khi các con đi học, các con cũng sẽ phải đối mặt với những lời đùa trêu, rèm pha của bạn bè rằng các con không có cha...Mẹ cũng buốt lòng khi nghĩ tới điều đó. Nhưng mẹ tin rằng, các con là những em bé ngoan và biết yêu thương, biết chia sẻ với mẹ. Các con sẽ hiểu mẹ, sẽ tha thứ cho mẹ, sẽ vươn lên để học tốt và biết yêu thương nhau, Bống Cua nhé.

Khi mẹ type những dòng này, mẹ đã không kìm được nước mắt. Nhưng mẹ tin rằng nước mắt nào rồi cũng sẽ cạn khô. Mẹ đã khóc rất nhiều trong 6 năm qua mà vẫn không giữ được một gia đình. Mẹ có tội với các con vì không giữ được gia đình đó cho các con. Nhưng mẹ tin rằng, cuộc sống của ba mẹ con mình sẽ không còn nước mắt nữa. Mẹ sẽ cố gắng giữ mãi nụ cười trên môi các con, dù nụ cười đó không còn trọn vẹn...

Mẹ yêu con, thiếu nữ 5 tuổi của mẹ. Mẹ tự hào về con

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Chơi đùa

Chiều qua mẹ đã cho mấy chị em xuống sân khu nhà cậu Nam chơi đùa và chạy nhảy, và làm"mẫu" cho cậu Hải chụp ảnh nữa. Nhìn các con chơi thật là hp. Mẹ mong các con giữ mãi được niềm vui lấplánh trong từng ánh mắt hồn nhiên kia nhé













Mẹ kể chuyện lần đầu tiên đánh răng của Cua nhé, à là lần đầu tiên đánh răng với kem đánh răng í, tuyệt thật!
Cua nhìn mẹ và chị Bống đánh răng,Cua tò mò và thích thú lắm, cứ nhào vào ngó ngó nghiêng nghiêng...Mấy hôm trước mẹ chỉ đánh răng cho Cua bằng nước lã thôi,nhưng hôm nay mẹ quyết tâm thử đánh cho Cua với kem đánh răng trẻ em. Và Cua đã làm rất tốt những "mệnh lệnh" của mẹ như "há miệng nào", "con nhổ nước ra nhé"...Cuối cùng thì 2 hàm răng em trắng muốt và em không nuốt kem đánh răng, cũng không nuốt nước vào trong. Mà em không bị ướt áo đâu nhé. Mẹ thấy phấn khích vô cùng. Chiều qua mẹ cho Cua xuống dưới nhà cùng với chị Bống và em Nana, em Hến chơi và chụp ảnh. Vì hôm trước đi chợ với mợ Lan, mẹ và mợ mua cho 4 chị em 4 cái áo và 4 cái quần giống nhau. Ôi trời, nhìn mẹ "lùa" 4 nàng, ai cũng hỏi mẹ có 4 cô con gái đấy hả? Mẹ vâng làm bao nhiêu người suýt xoa,he..he...một bác zai còn chẹp chẹp miệng bảo "Nhìn 4 chị em ruột đã chưa? Trời, đã quá trời":)) Mẹ thầm nghĩ, ờ giá mà mẹ có 4 cô nàng xinh xắn kia thì mẹ cũng thích đấy, nhưng chắc lúc đó mẹ thật sự là mẹ sề và mẹ chỉ còn nước ôm 4 nàng đi ăn mày thôi nhỉ? hí hí...
Thôi, show ảnh nhé, ảnh yêu lắm lắm í

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Đi bơi lần 2

Kiểu nằm "hưởng thụ" của Cua trên hồ bơi đây, ghét không?

Còn chị Bống thì nằm nghỉ trên bờ như thế này đấy. Chân dài nhỉ? he..he..




Với Cua thì là lần 2, còn với chị Bống thì là lần thứ n rồi. Nhưng thật sự thì hôm nay mới là lần đầu tiên Cua..xuống bể bơi. Lần trước không dám xuống, cứ đu bám lấy cô Vân Anh. Nhưng hôm nay thì mẹ thật sự hoảng sợ với Cua, vì cô nàng không biết sợ là gì cả. Còn đứng trên mặt bể và nhảy bùm xuống dưới. Mẹ bám sát cô nàng rồi, thế mà vẫn có vài lần ngụp cả người xuống nước, hic. Thế mà có sợ đâu. Thấy các anh chị học bơi, nàng cứ tưởng mẹ thả tay ra thì nàng cũng nổi được người lên mà quẫy đạp như thế, nên cứ mẹ bám vào là nàng ta gỡ tay ra. Thế rồi lại ngụp. Buồn cười không chịu nổi í, chán thì nàng đi phăm phăm dưới nước, ai nhìn cũng sợ. Nhưng mẹ thì gan lắm, mẹ muốn nàng tự học, tự xoay sở...
Chỉ có mẹ là hơi...ấm ức, vì cái bể bé tí tẹo, nông choèn choẹt, nên mẹ có muốn vẫy vùng cũng khó, hic...thôi, hi sinh vì nàng Cua của mẹ. Mẹ rất hi vọng là nếu được học, 3 tuổi Cua sẽ biết...bơi, ha..ha..

trong mấy chị em, thì em Hến mặc đồ bơi đẹp nhất, rất ra dáng người mẫu nhé. Ôi, mẹ cứ trêu em í là hoa hậu tương lai của nhà mình đấy. biết đâu sau này Hến có năng khiếu người mẫu lắm í chứ, he..he..thế thì bác G cũng được thơm lây, Hến nhỉ? Vì bây giờ Hến "sợ" bác Giang nhất, keke...Nhưng bác Giang yêu con còi của bác lắm. thương con còi của bác lắm lắm í. Hến chịu khó ăn để lớn nhanh lên nhé, không chị Cua lại lớn vượt Hến mất. :((

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Sài Gòn

Thế là cả 3 mẹ con đã ở SG rồi. Đêm qua bay cái A320 sợ quá. sao cái số mình lần nào đi Jestar cũng vớ phải cái A320 chết tiệt này nhỉ? Không khác gì đi xe tải, à không, chẳng khác cái tàu chợ tẹo nào. Xóc long xòng xọc cả người, động cơ ầm ầm, nhức đầu ù tai...Bay 2h mà vào tới nơi mệt nhoài, nằm xuống vẫn thấy tiếng động cơ ầm ầm trong óc, người thì chao đảo, bung biêng..

Sài Gòn mát và thoáng hơn BN, HN nhiều, không phải dùng điều hòa, vẫn ngủ tít mít cả ngày. Nhất là nàng Cua. Đêm qua trên máy bay mẹ đến mệt với cô í, cô í chạy nhảy từ đầu máy bay tới cuối máy bay. Là tâm điểm chú ý của cả chuyến bay, nhất là các chú cầu thủ vào SG đá bóng. Gặp Cua từ lúc cô nàng còn đang chờ mẹ làm thủ tục, tới lúc lên máy bay, các chú cứ vây quanh Cua thui, he.he..Lúc ra về, vì Cua check in sau cùng nên được nhận hành lý đầu tiên. Cua còn vẫy tay "bai bai" các chú đẹp zai nữa chứ.

Lâu lắm rồi gia đình mình mới tụ tập đông đủ như bây giờ. Vợ chồng em Nam, vợ chồng em Hải và 3 mẹ con mình. Chỉ thiếu ba của Bống và Cua thôi, có lẽ rồi sẽ thiếu mãi. Nghĩ tới là mình lại thấy buồn. Bao nhiêu năm mình đã hết lòng vun vén, hết lòng chăm sóc..cuối cùng vẫn chỉ là hư vô. Thì đó là duyên số, thì đó là số phận của mình mãi mãi "cô đơn" thôi mà. Nhưng thật hp vì bên mình có 2 nàng công chúa. Bống lớn lắm rồi, biết ra dáng đàn chị lắm rồi. Gặp mẹ mừng lắm, cứ bảo mẹ nhớ cho con về BN nhé. Bống giống mẹ, đi đâu cũng muốn về nhà.

Sẽ quên, sẽ bỏ lại hết mọi chuyện buồn phiền, đau khổ phía sau lưng. Bắt đầu một cuộc sống mới...Không còn đau khổ, không còn muộn phiền, không còn những tổn thương...

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Nhớ Bống và Cua

(Những ngày mẹ xa các con...)

Tối nay gái lớn gọi điện, mẹ mệt mỏi và uể oải quá nên gái rên “Trời ơi, mẹ buồn ngủ hay sao mà nói chuyện uể oải thế?” làm mẹ cười ngất. Xong rồi còn nhắc, mẹ ơi, mẹ mở VTV3 xem “lập trình trái tim” đi mẹ. Rồi lại bảo, ở đấy cũng có phim Lập trình trái tim hả mẹ? Ở đâu cũng có lập trình trái tim hả mẹ? Mẹ nhất định sẽ giải thích cho con biết vì sao ở đâu cũng có phim Lập trình trái tim nhá.

Thế rồi mẹ cứ nhớ Bống, nhớ kinh khủng. Bống càng lớn lại càng giống mẹ, giống cả tính cách nữa. Bống tình cảm, rất quan tâm tới người khác nhưng con không dễ dàng biểu lộ tình cảm như em Cua, thậm chí con còn rất LỲ vì hay tự ái, hay tủi thân… Con cũng dễ giận hờn. Mẹ sắp gặp lại con gái mẹ rồi. Mẹ sắp được ôm con gái mẹ vào lòng rồi. Con là đứa con hiếu thảo và hiểu mẹ nhất, biết chia sẻ với mẹ nhất đấy. Mẹ thật tệ vì đôi lúc mẹ quá stress và căng thẳng trong cuộc sống đã đổ lên đầu con. Mẹ hứa là mẹ sẽ cố gắng kìm chế lòng mình, kìm chế những cơn nóng giận của mình. Với mẹ, Bống và Cua là tài sản vô giá của mẹ, là tình yêu bất tận của mẹ đấy.

Tối qua mẹ về với Cua, Cua nhìn thấy mẹ mừng quá, cứ tíu tít ôm hôn hớn hở. Mẹ ôm Cua và ghì thật chặt, làm cô nàng cười ngằn ngặt í. Vui ơi là vui. Các chị bảo Cua ở nhà ngoan lắm, ăn và ngủ như heo con vậy. Nhưng mẹ về nên em biết làm nũng mẹ lắm. Lúc tối em nghịch bị ngã, thế là em khóc nỉ non đòi mẹ bế bằng được thì thôi. Mẹ đi tập huấn 2 ngày về nhìn Cua lớn hơn hẳn, các chị bật nhạc và Cua nhảy rất bốc nữa chứ. Có lẽ Cua có năng khiếu âm nhạc, con thẩm âm rất tốt. Khi dì Nhung vỗ tay là con biết vỗ theo nhịp luôn. Mẹ cũng thật sự ngạc nhiên đấy. Còn đi hát karaoke với mẹ và các chị thì con toàn giật micro ê a, chứ Cua đã biết nói gì đâu? Chỉ nói được “bai bai” thôi, mà rất lạ là cái giọng cũng khàn khàn như giọng chị Bống í.

Mẹ đi tập huấn 1 tuần ở Học viện, hôm nay mới là ngày thứ 3 đã thấy mệt mỏi, căng thẳng và nhớ BN quá rồi. Mẹ muốn về với Cua quá. Mẹ mong ngày đi SG với Bống quá. Mẹ ở đây thật là buồn các gái yêu của mẹ ạ, thế rồi mẹ cứ nghĩ tới ngày 2 gái của mẹ lớn lên, 3 mẹ con mình sẽ cùng nhau tung tăng đi chơi mỗi dịp nghỉ. Mẹ sẽ không cố chạy theo thành tích, sẽ không ép buộc các con phải học nhiều. Mẹ muốn các con tự ý thức được việc học và say mê với việc học hành (giống mẹ hồi xưa í, mẹ say học lắm, ông bà ngoại chẳng bao giờ phải nhắc nhở mẹ học hành cả). Nhưng mẹ thật sự mong muốn các con sẽ hoàn thành được ước nguyện du học của mẹ. Mẹ khát khao được đi học nước ngoài, nhưng rồi mẹ đã bỏ lỡ…Nên 2 gái của mẹ hãy cố gắng học hành thật giỏi nhé, các con phải nhận ra được niềm vui trong học hành nhé.

24.06


Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

Tập nói





Em Cua đã tròn 18 tháng được thêm ...nửa tháng nữa rồi, mà em vẫn chưa chịu nói. Mẹ thấy sốt ruột kinh dị, vì hồi Bống 18 tháng là chị đã nói được cả một câu dài, đã biết gọi MẸ rất sõi từ lúc 15 tháng rồi. Còn Cua, chỉ gọi Mama mama thôi í. Thật ra em cũng biết nói, nhưng em lười nói lắm, em chỉ nói để cho mọi người biết là em cũng biết nói thôi. Ví dụ thỉnh thoảng em sẽ kêu "ôi giời" hay "trời ơi" ...Từ tối qua, đi SN chị Tuyết già về, em nói "bái bai" rất sõi nhé, xong còn đưa tay rất ...điệu, đúng kiểu chị Huyền mip luôn. Làm cả nhà cười đau bụng

Em biết không? mẹ yêu em nhiều lắm, mẹ yêu cái má phính của em, yêu cái phụng phịu của em khi em nhõng nhẽo đòi mẹ bế. Mà em biết mẹ yêu và chiều em lắm, nên em "bám" mẹ kinh dị. Mấy hôm nay em sốt, rồi em lại lở loét miệng, không chịu ăn uống gì. Mỗi lần cho em ăn là một cuộc chiến đấu căng thẳng của mẹ và các chị với em. Nhưng em vẫn nghịch lắm, thích leo trèo và nghịch đồ kìm, búa, tuốc nơ vít của ba...Nhìn em thế kia mà em chẳng nữ tính gì hết, hic. Mẹ up lên đây đoạn clip tí xíu của em trong ngày hôm qua nhé, cái váy mới tinh, mẹ mới mua lúc chiều cho em và em Hến giống nhau đấy. Em Hến mặc size số 2, còn em Cua thì size số 4. Mặc dù em Hến hơn 3 tuổi, còn em Cua mới hơn 1 tuổi. :)




Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

Tết thiếu nhi






Tết thiếu nhi năm nay, Cua tròn 18tháng. Mẹ định cho Cua đi chụp ảnh studio, nhưng cũng không thực hiện được. Chị Bống không ở nhà nên mẹ cũng không có cảm hứng nữa. Cua được cơ quan mẹ tặng cho một bộ đồ chơi, chị Bống một bộ đồ đùng học tập. Chú Ngọc cũng ghé qua, mua quà cho Cua và Hến nữa. Thế mà mẹ chẳng mua quà gì cho em Ngân nhà chú ấy. Tệ thật. Chiều, cô Vân Anh và cô Tú Anh 41G ghé qua, đưa Cua và Hến đi bơi, lúc đi Cua đang ngái ngủ nên khóc lóc nỉ non lắm lắm. Mẹ thích chạy qua đó chụp ảnh cho Cua, nhưng rồi vì có mẹ nên Cua đâm ra hư. Dạo này Cua hư lắm, có mẹ ở nhà nhiều là hay nhõng nhẽo, lèo nhèo.. Cua nhất định không chịu xuống nước (bình thường thì Cua rất thích nước) và cứ đeo bám chặt vào cô Tú Anh. Đến lúc phát hiện ra sự có mặt của mẹ thì Cua lao hẳn vào mẹ. hic, thế là thôi,đành ôm em về. Hôm nay mẹ cũng đã cho Hến và Cua đi uống vitamin A rồi. hic,lần đầu tiên trong đời mẹ cho con đi uống vitamin A đấy, mẹ toàn quên thôi. Em Hến lẽ ra hết tuổi rồi, nhưng vì em í bé tí tẹo, nên mẹ khai man tuổi cho em í, thế là em í vẫn được uống đấy. Hôm nay cân cho 2 chị em, em Hến được 13,8kg. còn Cua được 14,8kg đấy. Cua ốm mấy hôm, sút đi được một tí nhưng vẫn sumo lắm, đi đâu cũng làm moi người chú ý vì mông và bụng của em. he..he.. Pic: Trình diễn ảnh chị Cua và em Hến hôm nay nhá