Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Chia sẻ

Bống yêu thương của mẹ, 

Lâu lắm rồi mẹ không còn thói quen viết cho con và em Cua hàng ngày như hồi xưa nữa. Mẹ cứ tự bao biện cho mình rằng mẹ bận bịu quá, mẹ có nhiều suy nghĩ và lo toan quá...nhưng thật ra là mẹ cũng lười, từ bây giờ mẹ sẽ cố gắng "cai" cái bệnh lười của mẹ. 

Thật sự là mẹ rất cảm ơn con, mẹ rất hãnh diện về con. Một cô bé hơn 7 tuổi đã hoàn toàn tự lập, tự giác học hành và không làm mẹ phải bận bịu nhiều. Không hãnh diện sao được khi con hoàn toàn tự thức dậy mỗi sáng, tự vệ sinh, tự làm đồ ăn sáng rồi lại tự đi học. Không hãnh diện sao được khi mỗi chiều con đi học về lại tự tắm gội, ăn xong lại tự xách cặp đi học bài. Không hãnh diện sao được khi mỗi lần đi họp phụ huynh mẹ lại "nở mặt nở mày" nghe cô giáo "khen" lớp trưởng gương mẫu của cô? Cô cũng tự hào và hãnh diện về con lắm lắm đấy...Mẹ tự nhủ sẽ dành thời gian cho con nhiều hơn nữa. Nên mỗi tối ăn cơm hoặc trước khi đi ngủ là "chúng mình" sẽ tâm sự, con nhé. 

Chiều nay mẹ đi đón em Cua, rồi ghé qua trung tâm UCMAS đón con học toán ở đó. Em Cua rất thích vì được lên tận tầng 4 đón chị Bống. Mẹ và em nghe con hát bài truyền thống của UCMAS mà mẹ thấy xúc động vô cùng. Các con ùa ra như bầy chim non, mẹ thấy con cầm một quả trứng nhựa màu hồng rất đẹp, con khoe một chị học cùng lớp tặng con. Một bạn nam đi cùng thang máy với 3 mẹ con rất là friendly, bạn ríu rít nói chuyện rồi bảo con "Cho tớ xin một cái" - à, hóa ra trong quả trứng là có 3 gói kẹo mint nho nhỏ. Con chỉ tủm tỉm cười nhưng không cho bạn. Bạn lại lèo nhèo "đi, cho tớ đi, sao bạn kiệt sỉ thế" - mẹ thấy bạn nhỏ quá so với con mới hỏi "cháu học lớp mấy?" (tại thấy bạn chỉ đứng đến vai con thôi)"dạ cháu học lớp 2, cháu học cùng trường Nguyệt Minh, nhưng cháu học lớp 2A, bạn Nguyệt Minh học lớp 2D ạ" - mẹ thật là "ngưỡng mộ" cái sự vồn vã và tự nhiên của bạn í. Còn con thì chỉ mủm mỉm cười, mẹ thấy con rất là rụt rè và nhút nhát. Xuống đến tầng 1, bạn lại "xin" con một lần nữa nhưng con vẫn im lặng. Mẹ có nhắc con cho bạn mà con không nói gì. 

Bống à, mẹ cảm thấy buồn thật đấy, rất là buồn khi hôm nay mẹ "chứng kiến" con như vậy. Lúc ra về mẹ có nói chuyện với con, mẹ có hỏi con là nếu ai cũng ích kỉ và giữ khư khư đồ của mình thì liệu con có được tặng một quả trứng đẹp thế không? Mẹ buồn vì con vốn là một cô bé tốt bụng, biết nhường nhịn và chia sẻ với người khác ngay  từ nhỏ mà càng ngày dường như mẹ càng thấy sự "ích kỉ" của con lớn dần lên vậy. Con gái à, mẹ muốn nói với con rằng ngày con mới bước chân vào lớp 1, mẹ đã nói từ đầu tiên mẹ muốn dạy con là từ NHÂN ÁI.  Mẹ muốn con lớn lên sẽ là một cô gái hồn hậu, bao dung và vị tha. Mẹ muốn các công chúa của mẹ luôn biết yêu thương và chia sẻ với người khác. Mẹ đã rất mừng vì lần con về bảo mẹ soạn đồ cũ để gửi đến trường giúp các bạn học sinh dân tộc, con còn dặn mẹ "Mẹ phải chọn đồ còn mới và ấm nhé, ở miền núi các bạn lạnh lắm" - rồi con ngồi phụ soạn đồ với mẹ, cái nào con cũng bảo con không mặc vừa nữa, mẹ tặng lại các bạn đi...

Mẹ nghĩ, có lẽ quả trứng hôm nay hấp dẫn con quá, nên con không nỡ chia sẻ với bạn khác.Nhưng mẹ muốn nói rằng, khi con biết sẻ chia niềm vui với người khác thì con cũng sẽ cảm thấy vui, đó chính là niềm vui được mang tới nụ cười cho người khác, con à. 

Tối nay con ôm cổ mẹ và nói "hôm nay con 2 lần được 6 dấu "cô khen" đấy mẹ ạ. Chỉ có mỗi mình con là được đủ 6 dấu thôi" - mẹ biết đó là sự cố gắng và nỗ lực của con rất nhiều. Mẹ đã hôn con và nói cảm ơn con. 

Mẹ thật sự cảm ơn con, Bống "già" của mẹ :)

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Gặp lại chị Bống

Thế là sau 9 tuần 2 ngày, mẹ đã được gặp lại Bống. Mái tóc của con dường như dài hơn, mướt hơn và nụ cười răng sún nhìn thật ngộ. Đúng ra là Bống về từ đêm qua nhưng muộn rồi nên bà ngoại và bà Hiền bảo để Bống ngủ lại với bà và dì Hạnh. Hôm nay mẹ lên học viện nộp hồ sơ thi cao học và đưa cô Dương đi chơi xong thì về đón Bống. Nghe Bống về, các em nhà dì Bình, dì Phương háo hức lắm. Em nào cũng mong chị Bống về chơi. Dì Bình cũng cứ nhắn tin gọi điện bảo mẹ để Bống ở đó để chú Hiền lên đón con về bà Đằm chơi nhưng mẹ hỏi ý kiến Bống thì con thích về nhà. Mẹ cũng thích đưa con về nhà vì em Cua mong nhớ con lắm rồi. Đúng là chị em gái mà, nhìn 2 con ôm chầm lấy nhau và đùa vui với nhau mà mẹ ấm áp vô cùng. Mẹ chỉ mong các con mãi yêu thương và gắn bó với nhau như vậy.

Mẹ mượn xe máy của dì Hạnh và chở Bống về. Đường xa và bụi bặm kinh khủng nhưng nhờ có vòng tay ôm của con gái và những câu chuyện kể ríu rít mà mẹ thấy đường ngắn lại nhiều. Bống kể cho mẹ nghe rất nhiều chuyện khi Bống ở với ba Kều (3 tuần) và ở với ông bà ngoại 6 tuần... Bống kể chuyện cô Kim Anh nhắn tin cho ba bảo cô thích ngủ với ba (^^) và cô không ngủ được khi không có ba, chuyện ba quát cô Kim Anh vì cô chiên cá còn sống, chuyện cô tắm cho con, chuyện cô dỗi ba đòi về HN....Mẹ hỏi con có yêu cô Kim Anh không? Con bảo không. Mẹ hỏi vì sao con không thích? Nói chuyện nhiều lắm, và con nói rằng vì con không thích ba yêu cô KA, con chỉ thích ba yêu mẹ, con không thích cô KA ở với ba, vì cô KA không phải là mẹ con...Mẹ giật mình, vì con lớn rồi, vì con đã suy nghĩ nhiều hơn là mẹ tưởng. Thế là mẹ phải thủ thỉ giải thích cho con, rằng chúng ta không nên ích kỉ với ba như vậy. Rằng mẹ cũng vui nếu ba yêu thương cô KA và cô ấy cũng yêu ba. Rằng ba mẹ không còn yêu nhau và không hợp nhau nên ba mẹ chia tay nhau nhưng ba vẫn yêu con. Rằng nếu 2 người không còn yêu nhau mà ở với nhau thì sẽ khổ lắm...Trò chuyện với con, mẹ mới biết con vẫn còn nhớ cả chuyện ba về đánh mẹ, nhớ cả chuyện ba hay chửi bới và quát mắng mẹ.. Mẹ hỏi Bống có thấy 3 mẹ con mình sống với nhau rất vui không? Mẹ không muốn các con sống có đầy đủ ba mẹ mà lúc nào nhà mình cũng căng thẳng, mẹ lúc nào cũng toàn là nước mắt. Bống bảo con rất thương mẹ, con yêu mẹ và con không muốn đi đâu, con chỉ thích ở với mẹ thôi (khi mẹ nói rằng sau này các con lớn lên các con đi học xa mẹ thì mẹ ở nhà một mình thôi).

Bống à, mẹ chẳng biết hôm nay mẹ cảm thấy như thế nào khi nói chuyện với con nữa. Vừa thấy vui vì con hiểu biết nhiều hơn, thương mẹ và yêu mẹ, nhưng cũng cảm thấy buồn vì thật ra con buồn vì chuyện ba mẹ chia tay nhiều hơn là mẹ nghĩ. Nhưng mẹ vẫn muốn con lớn lên thật bình yên và vô tư, con sẽ thật nghị lực và hạnh phúc. Con cũng sẽ có được sự cảm thông, lòng bao dung và nhân ái...Đừng ích kỉ con à, mẹ rất sợ sự ích kỉ. Sự ích kỉ thường giết chết tình yêu thương đó con. Chính vì sự ích kỉ mà ba mẹ chia tay nhau. Và mẹ vẫn nhớ một câu châm ngôn "Tha thứ cho người khác chính là mang sự bình yên cho trái tim mình"

Thế, con nhé. Rồi dần dần lớn lên con sẽ hiểu nhiều hơn. Đêm nay nhà mình thật vui vì 3 mẹ con mình được ôm nhau ngủ ^^

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

Con ốm, mẹ đau..

Đúng là nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Hồi còn con gái cứ sợ khi có con rồi thì kg thức đêm được, không dậy sớm được. Nhưng khi có Bống, thì con chỉ khẽ cựa mình là mẹ đã thức giấc. Suốt 3 năm đầu đời của Bống, con luôn nằm dưới cánh tay mẹ. Nên bây giờ lên lớp, viết bảng một lúc là tay đã mỏi rã rời.

Nhưng, xót lòng nhất là mỗi khi các con ốm. Ngày xưa Bống ốm, là mẹ thức trắng đêm. Thắt ruột theo từng tiếng ho của con. So với em Cua thì Bống ốm nhiều hơn, nhưng ngoan lắm. Biết bao nhiêu trận mẹ ôm Bống đi viện một mình, nhất là lần 2 mẹ con đi giảng ở Hải Phòng, Bống bị sốt phát ban, thế là gọi taxi đưa con vào viện truyền nước. Rồi thì đi tiêu chảy, rồi viêm phổi,...

Năm Bống tròn 3 tuổi, con ốm một trận dài, lâu, đúng 1 tháng trời. Nhưng được cái, Bống ốm thì ốm, con vẫn ăn đủ bữa, đủ khẩu phần, vẫn chơi, vẫn ngủ ngoan...Nên mẹ hay đùa, "ốm" giống như khách ghé chơi nhà, không làm ảnh hưởng tới chủ nhà :)). Bống lại còn thích uống thuốc. Hơi bị ho hay sổ mũi là rối rít bảo mẹ mua thuốc cho con. Đến bữa thì tự động đi lấy thuốc uống. Mà lại còn nhớ mỗi loại bao nhiêu viên, uống những loại nào. Có dạo chẳng ốm đau gì những cứ đòi uống thuốc, nên mẹ phải mua ít thuốc vitamin và B1 để sẵn đó, thỉnh thoảng lại cho chị 1 viên :-p

Cua ít ốm hơn chị Bống, nhưng em lại khó uống thuốc hơn. Từ hôm qua tới giờ con ốm, sốt cao. Người nóng như hòn than. Đêm qua sốt hơn 41 độ. Nhưng vẫn ngủ rất ngoan, chỉ ôm mẹ thôi. Sáng nay thì đỡ hơn nên đã tự đi sang em Tôm chơi. Gần trưa thì lại bắt đầu lên cơn sốt cao. Từ đó bám chặt mẹ. Mẹ chỉ kịp làm đồ ăn cho chị Bống, vừa ôm em Cua vừa tranh thủ làm việc. Đến chiều thì chị Bống phải đến nhà bà Phiến tập viết chữ, nhưng Cua không cho mẹ rời Cua, nên mẹ phải nhờ cô Thắng đưa chị Bống đi. Lúc cô Thắng sang hỏi mẹ ăn gì chưa, mẹ mới nhớ ra là chưa ăn gì cả. Ăn một cái bánh mì chị Huyền mua cho mẹ từ sáng. :((

Mãi 5h, mẹ mới gọi được chị Trang học sinh của mẹ xuống giúp mẹ trông Cua Bống để mẹ đi chợ. Đi ra đường mà người biêng biêng, chân tay bủn rủn vì tụt huyết áp. Nên mẹ lại tranh thủ mua cái bánh mì gặm tạm :((

Mẹ đã nhờ bác Yến- bác sĩ của trường mẹ sang khám cho em Cua, bác bảo em bị viêm amidan và cho thuốc kháng sinh uống. Mẹ nấu cho em bát cháo tim heo với hành hoa ngon ơi là ngon, mà vừa dỗ vừa dọa mãi em mới ăn được vài thìa. Mẹ đã rớt nước mắt theo em đấy, em biết không? Đến màn cho em uống thuốc nữa mới làm mẹ đau lòng. Dỗ dành, nịnh nọt mãi em mới chịu uống thuốc. Cua thì không thể ép buộc được đâu. Em "cá tính" lắm ấy :))

Những lúc các con ốm, mẹ chỉ ước mẹ có thể ốm thay cho các con, mẹ có thể chịu đau giùm các con. Con ốm mà lòng mẹ đau buốt, mẹ chỉ mong sao Cua Bống của mẹ luôn khỏe mạnh, luôn ngoan ngoãn.

Bây giờ, mẹ chỉ muốn Cua lại hiếu động, lại chơi đùa, lại nghịch ngợm như mọi ngày. Mẹ buồn lắm khi nhìn em nằm thiêm thiếp như một con mèo, em ạ. Mau khỏe, em nhé. Mẹ yêu em nhiều lắm lắm :*

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Vẫn ốm

Mẹ chưa thấy đứa trẻ nào ốm mà ngoan như Cua và Bống của mẹ. Các con vẫn sốt rất cao, nhưng vẫn ăn đúng bữa, đủ bữa, vẫn ngủ ngoan và chơi đều. Không quấy khóc gì cả. Chỉ có Cua hôm nay mệt quá nên cứ nằm vạ vật thôi. Giờ thì đang ôm cánh tay mẹ, ngả đầu vào vai mẹ nóng hôi hổi. Nghe mẹ mở nhạc và ư ử hát theo nữa. Hic.
Cua vừa ói ra cái ga giường thứ 3 của mẹ rồi. Ói xong biết thân biết phận tự cầm cốc uống hết 1 cốc nước cam và thêm 1 cốc thuốc hạ sốt. Rồi si-rô ho. Mẹ đo nhiệt độ thì đã sốt tới 40 độ rưỡi. Bà ngoại sốt ruột, cứ dặn mẹ theo dõi Cua không sợ em lên cơn co giật. Hic. Mẹ sợ quá nhưng thấy Cua vẫn tỉnh táo nói cười là mẹ cũng yên tâm hơn.
Mẹ cho chị Bống sang phòng chị Huyền học bài, Cua còn dặn chị "Bống học bài đi" rồi lại hỏi mẹ khi Bống đi rồi "Bống đâu?"
Cua yêu chị lắm, chỉ tội chơi với chị môt lúc thì thế nào cũng xông vào đánh chị thôi :((
Mẹ mong Cua khỏi ốm nhé. Em lại bảo mẹ "đi c hơi Tôm" (ý là đi sang nhà cô Thắng chơi với Tôm), rồi em sẽ thỉnh thoảng lại đi tìm dép và "bai mẹ" rối rít để sang hàng xóm chơi..

Cua ôm

Đêm qua mẹ thức khuya, vừa chợp mắt lơ mơ ngủ thì Cua cựa mình ho một chặp và ói tràn ra đầy mắt, mặt, mũi, tóc, quần áo...Em ngồi nhỏm dậy giữa giường khóc nỉ non. 2h30 sáng mà mẹ phải ôm em vào nhà tắm cùng chị Huyền tắm gội cho em. Thương em quá chừng. Lúc đó, mẹ bỗng dưng nghĩ, thật may là mẹ còn có các chị học sinh ở cùng. Chứ nếu mình mẹ thì chẳng biết loay hoay thế nào. Tất nhiên là rồi cũng sẽ ổn thôi, nhưng mà sẽ lúng túng lắm. Rồi sấy đầu sấy tóc cho em, mặc đồ cho em lên giường ngủ tiếp. Phải thay ga trải giường rồi, Cua ạ. Cái ga cũ chưa kịp giặt vì em tè ngấm ra giường thì lại thêm cái ga này. Mà trời lại đang nỉ non mưa. hic.

Sáng em dậy sớm, ăn sáng ngoan ngoãn. Rồi xem kịch "Tấm Cám" trên ITV. Mẹ chẳng biết em có hiểu gì không, nhưng em đòi xem "Cám" tới mấy chục lần rồi mà lần nào cũng ngồi xem rất háo hức và chăm chú, lại còn ư ử hát theo bài hát trong đó nữa rồi cơ ấy.

Buổi trưa ăn xong bát cơm xay, thì em vạ vật nằm giữa nhà, miệng kêu "ôi, mệt quá" làm mẹ buồn cười. Rồi em lên ôm lấy mẹ, rúc vào đùi mẹ ngủ. Mẹ giật mình vì em nóng quá. Sốt rồi. Thế là mẹ ôm em ngủ. Rồi 2h30 lại khóa cửa em trong nhà để mẹ đưa chị Bống đi học viết chữ ở nhà bà Phiến. Về thì em đã thức giấc. Nhưng chẳng khóc lóc gì, chỉ hỏi "Bống đâu?" - Mẹ bảo "Bống đi học rồi" - Giờ em vẫn đang nóng sốt. Mẹ cho em uống thuốc mà nịnh mãi mới chịu uống đấy. Nhưng chốc chốc lại vạ vật, nhìn thương ơi là thương. Mẹ hỏi "Cua mệt không?" thì em hắt ra mỗi câu "Mệt" ..

Nước mũi chảy ròng ròng nên làm em khó thở. Khi nào khó thở lại lồm cồm bò dậy chờ mẹ lấy khăn xì mũi. Bác T gọi điện liên tục, hỏi thăm em liên tục. Bác bảo em là số 1, chưa có em bé nào ngoan như em cả. Đi học mà không kêu ca một câu nào, không khóc một tiếng nào. Mẹ cũng thấy em là em bé ngoan nhất mà. Chiều qua đi học về, em hớn hở khoe với mẹ chiếc phiếu bé ngoan đầu tiên, mẹ chưa kịp cầm thì em xé cái roẹt, tan nát tơi bời luôn :((

Mong em mau khỏe, em của mẹ nhé. MẸ yêu em nhiều lắm lắm. Lúc nào mẹ cũng thèm ôm em, thèm chu miệng lên hôn em, thèm em rúc vào người mẹ. Mẹ "nghiện" em mất rồi :*

Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010

Ngày đầu tiên đi học....






Hôm nay là ngày đầu tiên Cua đi học. Mẹ gặp lại cảm giác bồi hồi, xao xuyến và hớn hở như ngày đầu tiên chị Bống đi học. Cả ngày, trong đầu mẹ cứ ngân nga câu hát:

Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt em đến trường

Em vừa đi vừa khóc

Mẹ dỗ dành yêu thương...


Nhưng Cua của mẹ thật tuyệt vời. Em không hề khóc một giọt nước mắt nào. Tối qua, mẹ bảo với Cua "Sáng mai mẹ cho Cua đi học với chị Bống nhé". Trong dự định của mẹ là chị Chi cho chị Bống đi học trước, mẹ vẫn để Cua ngủ thật đã như mọi hôm. Mẹ lên lớp 2t về sẽ đưa Cua đi sau. Mẹ đã gọi điện cho cô An nói với cô như thế rồi. Vì mẹ muốn tự mẹ sẽ đưa Cua đi học buổi đầu tiên.


Sáng mẹ dậy sớm, chuẩn bị xong, mở thời khóa biểu mới biết mẹ nhầm giờ. Mẹ có 2t cuối chứ không phải 2t đầu. Hihi, thế là mẹ có thời gian cho Cua rồi. Cua vừa nghe mẹ nói với chị Chi là cho Cua đi học thì Cua đã bật dậy luôn. Điều mà mẹ yêu nhất ở Cua là Cua ngủ dậy là bật ngay dậy, không ườn èo giống chị Bống :-P, không khóc lóc gì cả (cái "nết" này là giống mẹ đấy, mẹ mà có việc gì thì bật nhanh hơn tôm cơ ;) )

Cả mẹ và Cua gọi mãi chị Bống mới dậy, cho 2 nàng vệ sinh rồi ăn sáng. Rồi cả mẹ và chị Chi đưa 2 nàng đi học. Cua hớn hở lắm. em đeo ba lô rất là ra dáng. Yêu ơi là yêu. Đến trường, chị Bống chạy lên lớp trên tầng 2. Mẹ dắt Cua vào lớp. Cua nhìn thấy cô và các bạn đều lạ nên cũng hơi...ngại. Ôm mẹ một lúc.

Cô Thúy dỗ Cua "Cô dắt Cua lên với chị Bống nhé" thế là Cua đồng ý luôn. Lại còn hớn hở quay lại "bai Mẹ, bai Chi" nữa chứ.
Mẹ về, trong lòng thương Cua quá đỗi. Chị Bống đi học khi chị 24 tháng, nhưng khi đó chị nói rất sõi, biết rất nhiều nên mẹ yên tâm hơn. Còn Cua, dù em đã hơn 27 tháng, mẹ vẫn thấy em rất bé bỏng. Vì em nói chưa sõi, mẹ còn sợ cô giáo phải mất vài ngày để "hiểu" những gì Cua nói nữa cơ :))

Trưa, mẹ gọi điện ra trường. Cô An nói Cua ngoan lắm, không khóc tẹo nào. Cô An hỏi ai đưa Cua đi học thì Cua bảo "Mẹ Giang" rồi ngồi ăn cơm một mình, ăn xong thì uống hết cốc sữa rồi lên lớp chị Bống, ôm chị Bống ngủ
Chiều, mẹ rất muốn đi đón 2 chị em, nhưng mẹ lại có 2t cuối. Hic. Dì Nhung đi đón 2 chị em, bảo Cua thấy dì Nhung là chạy ra cười hớn hở "Nhung" rồi quay lại "Bai Cô" ngay. Về nhà mãi mới bỏ được ba-lô của Cua ra đấy. Thích đi học lắm.

Ôi, thật tuyệt vời con gái yêu của mẹ. Con giỏi hơn mẹ nghĩ rất rất nhiều. Cua Bống đi học cả ngày thì mẹ đỡ vất vả hơn. Nhưng buổi trưa về không có Cua ôm cổ mẹ, không có Cua rúc ngực mẹ ngủ là mẹ cũng nhớ lắm...

Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Nhắc chuyện bố Cuội




Con yêu à, mẹ muốn viết lại những dòng này, những kí ức này cho các con, để sau này lớn lên. Các con hiểu được mình đã đi qua những năm tháng tuổi thơ như thế. Các con đã được sống trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của mọi người như thế. Dù các con thiệt thòi là không có cha bên cạnh hàng ngày. Nhưng mẹ cũng luôn tin rằng, dù ba mẹ có như thế nào đi nữa, thì ba Kều vẫn luôn thương yêu và chăm sóc các con, nhỉ? Vì 2 nàng của mẹ đáng yêu như thế cơ mà?


Hôm nay mẹ lên lớp 2 tiết đầu xong là về chuẩn bị cho 2 chị em sang Gia Lâm. Mặc dù buổi chiều mẹ có giờ nhưng mẹ đã nhờ mẹ Huệ giảng giúp rồi. Mẹ không thể không cho các con đi hôm nay dù mẹ rất mệt và có nguy cơ ốm luôn đấy.

3 năm rồi, kể từ ngày bố Cuội của Bống đi xa. Khi đó Bống mới lớn hơn em Cua một tẹo và mẹ thì bắt đầu mang thai Cua. Vậy mà mẹ mới hỏi, con còn nhớ bố Cuội không là Bống đã bảo là có, con vẫn nhớ kí ức con nói "bố Cuội lên trời rồi"

Mẹ nhớ, lần đầu tiên mẹ biết tới bố Cuội là nhờ bác VMC, lúc đó mẹ rất xúc động. Mẹ rất cảm phục bố Cuội đã có một nghị lực và sự lạc quan phi thường dù khi đó bố đang phải đối mặt với bệnh tật hiểm nghèo. Nhưng mẹ chỉ đứng từ xa theo dõi thôi. Thật sự là mẹ cũng sợ, sợ sự gắn bó rồi nếu chia xa sẽ đau lòng hơn. Nhưng một hôm, chính bố Cuội đã chủ động làm quen với mẹ con mình qua comment bên blog của con. Giọng comment rất đỗi thân tình và vui vẻ. Từ đó, mẹ và bố nói chuyện với nhau nhiều hơn, bố Cuội kém mẹ 4 tuổi, bằng tuổi cậu Hải nhà mình đấy. Nên 2 chị em có vẻ hợp nhau lắm, có chuyện gì bố Cuội cũng nói với mẹ. Rồi chỉ cần nghe Bống ốm một chút thôi là bố đã cuống quýt lên lo lắng, hỏi han.

Mẹ đã giữ cái sim viettel của mẹ rất cẩn trọng, trong đó có rất nhiều tin nhắn bố Cuội nhắn cho Bống khi bố đang điều trị ở Sing. Mẹ muốn giữ lại để khi Bống lớn lên, con sẽ đọc được và cảm nhận được tình cảm của bố dành cho mình. Nhưng rồi, một lần đưa Cua đi viện, mẹ đã bị móc mất chiếc điện thoại đó. Mẹ không tiếc cái điện thoại nhiều, dù với mẹ nó là một tài sản giá trị, mà mẹ tiếc ngẩn ngơ những tin nhắn trong đó. Cho tới giờ vẫn chưa hết tiếc...

Mẹ nghĩ, mỗi người yêu nhau, thương nhau, quý nhau, làm bạn với nhau cũng là vì chữ DUYÊN. Mẹ cũng không hiểu vì sao bố Cuội lại yêu quý Bống như thế, dù chưa được gặp, Bố đã xin phép mẹ cho bố được nhận Bống làm con nuôi. Và mẹ nghĩ rằng, như thế là bố có thêm nghị lực sống, thêm tình cảm ấm áp thương yêu nên mẹ đã đồng ý. Ngày biết mình bị nặng trở lại, bố đã lặng câm suốt cả quãng đường từ Sing trở về. Suốt mấy ngày liền không biểu lộ tình cảm, không ăn, không uống thuốc, không một nụ cười...Vậy mà khi mẹ vừa cho Bống sang chơi, đó là lần đầu tiên Bống gặp bố Cuội, thì bố đã mỉm cười, đã uống thuốc, đã cố gắng ăn...Mẹ cũng ngạc nhiên, bởi bình thường Bống rất nhát, rất sợ người ốm, mà khi đó bố Cuội đã bị "chạy" vào mắt nên mắt sưng to và tấy đỏ. Vậy mà Bống vẫn lại gần, vẫn nắm tay bố Cuội, vẫn bi bô bảo "Bố Cuội ngoan nhé, bố Cuội uống thuốc nhé, bố Cuội ăn cháo nhé, bố Cuội uống sữa nhé" ... Bà Hợp bảo, nhờ có Bống mà bố Cuội đã thay đổi rất nhiều, có thêm sự lạc quan và nghị lực đấy chứ, (hôm nay bà vẫn nhắc lại chuyện này) ...

Thế rồi, trong những ngày bố Cuội nằm ở viện huyết học, mẹ thỉnh thoảng lại đưa Bống sang chơi. Điều mẹ rất xúc động là dù nằm trên giường bệnh, nhưng lúc nào bố Cuội cũng lo cho mọi người cũng quan tâm tới mọi người. Đặc biệt là với Bống. Bố bắt ông bà mua cho Bống đồ chơi, thạch để khi Bống sang là có quà liền. Rồi thỉnh thoảng lại gọi điện cho mẹ, hỏi Bống ngoan không, Bống khỏe không? Trước khi mất 3 ngày, bố vẫn gọi cho mẹ và bảo "Em muốn mua xe đạp cho con gái" - Mẹ phải giãy nảy lên không chịu, động viên bố yên tâm chữa bệnh thôi.

Trước ngày bố Cuội mất, trời mưa tầm tã. Ba Kều và mẹ đưa Bống sang chơi với bố Cuội được một lúc, khi đó bố Cuội đã nằm miên man rồi. Bống không hề sợ hãi. Luôn miệng nhắc bố Cuội, luôn miệng gọi bố Cuội khi về nhà... Ngày đưa bố về Trời, Bống đòi ngồi trên xe của bố, nhưng ông bà không cho, sợ làm Bống sợ và ngủ mê. Sau này vài lần Bống ngủ mê gọi tên bố Cuội, làm mẹ phải thầm thì nói với bố hãy phù hộ cho Bống được khỏe mạnh và ngoan ngoãn nhé...Mẹ tin rằng, bố vẫn thương con lắm mà.

Bống à, mẹ đã tự hứa với lòng mình, mỗi năm, bất kể chuyện gì xảy ra, đến ngày này mẹ cũng sẽ đưa Bống về thắp hương cho bố Cuội. Hôm nay Bống đã biết chắp tay đứng trước ban thờ và thầm thì nói chuyện với bố rồi. Mẹ biết, ba Kều và mẹ dù không còn yêu nhau, nhưng với ba Kều, thì Bống cũng là tình yêu lớn nhất. Ba chăm sóc và gần gũi con từ khi lọt lòng. Nhưng mẹ cũng biết rằng, bố Cuội cũng yêu thương và lo cho con nhiều lắm, dù thời gian gặp con không phải là nhiều. Nên mẹ tin rằng, sau này lớn lên, được nghe, được đọc, được hiểu những gì về bố Cuội, con sẽ tự hào rằng ngoài ba Kều, con có thêm một người bố yêu thương con như thế, một người bố nghị lực và khát khao sống, đấu tranh với cái chết kiên cường và dũng cảm như thế, đó là bố con- TRẦN TUYÊN.

Hôm nay đi xe bus, Bống bị say xe, ói cả lúc đi và lúc về. Nhưng mẹ thấy cả 2 chị em đều khỏe khoắn và rất vui. 2 đứa đặc biệt quấn ông. Ông chiều các con quá mà. Có gì ông bà cũng dành cho 2 nàng của mẹ. Lúc về ông bà còn đưa 3 mẹ con ra tận bến xe bus nữa. Thương các con lắm, vì không ở gần ông bà nội ngoại nên khi sang với ông bà là tỏ rõ sự thèm muốn, khát khao tình cảm ông bà...

Mẹ cũng trách mình đã không có nhiều dịp đưa các con sang chơi với ông bà nhiều hơn. Vì Cua vẫn còn nhỏ nên mỗi lần đi đâu rất là phiền phức. Nhưng ông bà lúc nào cũng thương mẹ con mình, lúc nào cũng thông cảm và bỏ quá cho mẹ con mình đấy..

Thắp thêm một nén hương, một ngọn nến cho bố Cuội, mẹ tin rằng bố Cuội luôn là một chàng trai có nụ cười rạng rỡ, dễ gần, nhiệt tình và tình cảm với mọi người. Mẹ luôn tin rằng ở trên trời cao, bố Cuội sẽ hạnh phúc và bình an...