Thứ Năm, 29 tháng 11, 2007

Chị ốm

EM Cua đang làm gì nhỉ? Chị mong em ra lắm rồi, tối qua nghe mẹ nói đã có "dấu hiệu" em sắp chào đời làm chị nôn nao lắm. Chị đang ốm, nằm li bì mà cũng nhỏm dậy hỏi mẹ "Em Cua sắp ra rồi hả mẹ?" . Nhà mình hôm qua chuyển lên nhà mới rồi em ạ. Ba Kều là vất vả nhất. Ba dọn dẹp tới hơn 2h sáng đấy, vì ba sợ đêm qua cả nhà mình phải rồng rắn đi viện đón em mà. Đêm chị thức giấc, sốt cao, chị phải gọi mẹ "Mẹ ơi, Bống bị sốt cao rồi, mẹ cho con uống pha min đi" (Là thuốc parmin em ạ, nhưng chị không đọc được chữ parmin ấy, hihi).

Chị cũng chẳng biết vì sao 2 hôm nay người chị mệt thế. Chị cứ ăn gì vào là lại nôn ra, rồi nằm li bì như con mèo con, thỉnh thoảng đỡ mệt thì chị lại nói nhiều tới mức mẹ phải kêu lên, rồi mẹ mở Xuân Mai cho chị xem, chị còn múa và hát theo chị Xuân Mai nữa đấy. Chờ em ra với chị, chị sẽ dạy em múa, sẽ dạy em hát nhé...

Hôm nay bà ngoại lên rồi em ạ. Lâu lắm chị mới gặp bà, nên dù rất nhớ bà nhưng chị cũng "ngại" gần bà lắm cơ. hihii...Nhưng chỉ một tẹo thôi, chị sà vào lòng bà ngay. Bà bảo bà phải ra "đón tay" em chứ. Hồi trước bà đón tay chị và em Nana đấy, nên giờ cả chị và em Nana nhà cậu Nam đều rất "dễ nuôi" nhé. Bà cũng muốn em Cua của chị dễ nuôi, hay ăn chóng lớn mà.

Ah, nhà mới mình hơi nhỏ một tẹo, nhưng ba mẹ sắp xếp đồ cũng ổn em ạ. Sáng nay ngủ dậy, chị thấy cái ảnh của chị hồi 2 tháng tuổi được ba treo gần giường, chị bảo mẹ " Ảnh của con hồi bé đấy mẹ ạ" - ba lại còn trêu chị bảo không phải chứ. Nhưng mà chị vẫn nhận ra cả ảnh ba mẹ đang bế chị nữa cơ mà.

Khi nào em ra đời, chị sẽ ôm em chụp ảnh nhé. Em ngoan, đừng làm mẹ mệt nhé. Chị yêu em lắm lắm.

Thứ Hai, 26 tháng 11, 2007

Sắp chào em Cua

Tuần này là tuần cuối cùng mẹ chuẩn bị đón em Cua. Chị Bống cũng nôn nao lắm. Ngày nào cũng ôm bụng mẹ hỏi bao giờ em Cua ra hả mẹ? Rồi có gì cũng dành phần cho em Cua. Mẹ mua cho 2 quả bóng bay, cũng hỏi mẹ là em Cua thích màu gì hả mẹ? Hôm qua lại còn hỏi, em Cua biết ị chưa mẹ? Em Cua biết đái tồ chưa mẹ?

Mỗi lần 3 mẹ con đi chợ, vòng tay xinh xinh của chị Bống ôm ngang bụng mẹ, mẹ cảm thấy thân thương lắm. Yêu lắm. Lúc ấy em Cua đạp bụp bụp trong bụng mẹ nữa. Chị BỐng thích lắm.

Mẹ gửi dự thi 2 video clip của Bống. Mỗi lần xem lại 2 cái video đó, mẹ lại cười một mình. Lúc đó con mới gần tròn 2 tuổi thôi, mà "bà cụ" quá rồi. Yêu em Gà lắm. Nhưng giờ cũng biết "đổ tội" cho em gà khi bị mẹ mắng rồi đấy. Thế là không ngoan đâu con gái ạ. Mọi người xem
clip dự thi của Bống rồi vote cho con nhé.


Mấy hôm nay con ăn tốt hơn, ngủ tốt hơn. Tuy vẫn còn tật xấu là cứ xì mũi xong rồi mới gọi mẹ lấy khăn hoặc tự đi tìm khăn thấm. Mẹ nói mãi rồi, con phải có khăn rồi mới được xì mũi chứ? Chẳng vệ sinh gì cả.

Mẹ cũng mong là em Cua ra đời, chị Bống sẽ ngoan hơn, sẽ ra dáng làm chị hơn. Nhưng mẹ cũng lại lo, con sẽ có cảm giác "ganh tị" và sẽ "quấy" ba nhiều hơn. Giờ cũng bám ba lắm rồi. Hôm trước mẹ vừa mắng, vậy là một lúc sau gọi điện cho ba khóc nức nở...Tại ba chiều con quá mà.

Hôm nay mẹ đi khám định kì. Con ở nhà ngoan ngoãn với dì Thuỷ, dì Huyền nhé. Mẹ đã dặn các dì đón con và náu nướng cho con ăn rồi. Mẹ cũng đã nói với con điều đó từ sáng nay rồi, con cũng ngoan ngoãn đồng ý rồi. Yêu con gái lắm.

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Nghênh ngáo

Ah, mới có một entry "khen" con gái, giờ lại có một cái "chê" con đây. Phải gọi là nghênh ngáo mới đúng với con lúc này. Giờ bướng lắm, nhiều lúc mẹ hò hét, bực bội...nhưng con chẳng thèm phản ứng gì, chỉ quay qua nhìn mẹ thản nhiên, nghênh ngáo như thế đấy. Như thể là "Ơ, mẹ nói cái gì thế nhỉ? sao mình nghe chẳng rõ"...

Dạo này con như là ăn "trả bữa" sau mấy trận ốm vậy. Ăn nhiều, ăn khỏe...nhưng không nhanh. Mà mẹ thì không có nhiều kiên nhẫn lắm trong việc chạy theo hay nịnh nọt con ăn. Mẹ vốn quen với một cô con gái ăn nhanh, ăn dễ như con rồi mà. Chỉ vì dạo này con mải chơi lắm, ăn là không chịu ngồi một chỗ. Phải leo lên xe đạp một tí, chui vào gầm ghế một tí, kéo cái chân ghế, rồi lôi sách vở ra xem, rồi lấy bút sáp ra vẽ....mà mẹ hò hét bao nhiêu lần, rằng ăn là không được nghịch bất cứ cái gì. Khi mẹ "quân phiệt" quá, thì con cũng ngồi im một chỗ được chừng...1 phút. Rồi lại ngọ nguậy, nghịch cái khăn ăn, nghịch cái này cái nọ...Chán thì nói, rồi múa, rồi hát...Cứ vừa nhai cơm, vừa múa hát, rồi hỏi mẹ tỉ tỉ câu hỏi "vớ vẩn" kiểu như "Mẹ Giang ăn gì? Mẹ có ăn cơm không? Có ăn súp không? Ba Kều đi đâu rồi? Không ăn cơm nhà à? ..." Đến lúc mẹ phát cáu lên, gắt ầm ầm "Con ăn đi, không vừa ăn vừa nói" thì con lại thản nhiên bảo mẹ "Mẹ Giang nói ít thôi, Bống nhức đầu lắm" - Làm mẹ phải nhịn cười.

Con nhớ rất dai, đã hứa với con điều gì thì con sẽ nhắc liên tục cho tới khi mẹ thực hiện thì thôi. Sáng nay thấy con ngồi viết bằng bút bi, gọi là viết cho oai, chứ thực ra chỉ là vẽ nguệch vẽ ngoạc vào giấy thôi. Mẹ mới buột miệng bảo "Lúc nào phải mua cho Bống ít bút chì, chứ viết bằng bút bi là hỏng chữ" - Không ngờ câu nói vu vơ của mẹ lọt vào tai con, thế là suốt buổi chiều con nhắc mẹ đi mua bút chì. Mẹ giả vờ "lờ" đi, thì con lại "nhắc" ba. Ba mới bảo "Hai mẹ con đi mua, ba phải đi làm" - Ôi trời ơi! Thế là tai mẹ không được một phút nào ngừng "nạp" những câu nhắc nhở của con. Cuối cùng mẹ đành phải đưa con đi mua (nói thế, nhưng mẹ cũng mê những cái bút chì màu, những bút sáp, và vở vẽ lắm. Mua cho con rất nhiều rồi mà)...Mua thêm cho con cả một cái bao đựng bút màu, rồi cả vở vẽ nữa...hết 65K đấy nhé. Mẹ thèm ăn sầu riêng lắm, nhưng 40k/ kg nên mẹ tiếc xiền. Để dành mua bút màu, giấy vẽ cho con gái đấy....

Về nhà là say sưa vẽ vời. Vẽ quả chuối màu cam nhé. Rất giống. Vẽ hoa thì nhuỵ rất to, còn cánh thì nhỏ. Mẹ bảo con phải vẽ cánh hoa to ra chứ, nhưng con cãi "Con thích bông hoa nhỏ thôi" -

Mẹ sắp sinh em Cua rồi con gái, vì thế con phải ngoan hơn. Phải tự lập hơn. Giờ ba đi làm rồi, không có ai "chịu" con nữa. Mẹ thì quá mệt mỏi và nặng nề rồi, không còn sức hò hét và chạy theo con đâu nhé. Con phải thương mẹ và thương em Cua chứ nhỉ? Làm chị cả rồi mà....

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007

Mẹ và con gái!






Mẹ yêu lắm...Cái cách con rúc đầu vào lòng mẹ, rồi đưa cuốn truyện cổ tích "Mẹ đọc truyện cho Bống nghe đi" với vẻ mặt đầy háo hức.

Mẹ yêu lắm...Mỗi lần mẹ kêu đau lưng,nhức chân - con đều bảo ba "Ba Kều, bóp chân cho mẹ đi kìa"

Mẹ yêu lắm ...Mỗi lần mẹ ho, cơn ho dữ dội. Con lại cuống lên vuốt ngực, đấm lưng cho mẹ, miệng luôn kêu "mẹ đỡ chưa mẹ? Mẹ hết ho chưa mẹ?".

Mẹ yêu lắm...Mỗi lần ba mẹ to tiếng với nhau, con lại bảo ba "Ba Kều, không được mắng mẹ chứ?, thế là ba mẹ phải dịu giọng ngay.

Mẹ yêu lắm...Từ ngày biết mẹ có em Cua, con không đòi mẹ bế nữa, con không bắt mẹ tắm cho con. Lúc nào con cũng ôm bụng mẹ rồi bảo "Con yêu em Cua,mẹ Giang đẻ em Cua rồi Bống bế nhé", chiều đến thì con bảo ba "Ba Kều tắm cho Bống đi, mẹ Giang bụng to, không tắm được cho Bống đâu"

Mẹ yêu lắm...Cái cách con xăng xái giúp mẹ những việc lặt vặt trong nhà. Mỗi bữa ăn xong, con đều đi rót nước cho mẹ rồi bảo "Con mời mẹ, mẹ uống nước đi mẹ".

Mẹ yêu lắm...Vì con rất ý thức, rất tự lập. Những ngày đầu tới lớp, con nhớ mẹ cũng chỉ dám mếu máo, vì con biết rằng con phải đi học, để mẹ còn đi giảng, ba còn đi làm (mẹ luôn giải thích cho con điều đó, chuẩn bị tâm lý cho con trước khi con bắt đầu tới lớp). Giờ thì con đã rất "mê" trường lớp, cuối tuần được nghỉ con cũng đòi đi học nữa cơ mà.

Mẹ yêu lắm...Mỗi khi con "thèm" cái gì, mà mẹ bảo KHÔNG, thì con không bao giờ đòi, không bao giờ "ăn vạ" - Có lúc thấy con thèm bimbim, kẹo chip...nhưng chỉ cần mẹ bảo "Con không ăn được, ăn vào sâu răng đấy" là con "thôi" luôn.

Mẹ yêu lắm...Tất cả những thay đổi thể chất, cá tính hàng ngày của một em bé lên 3 như con. Mẹ hãnh diện và tự hào vì mình có một cô con gái tình cảm và ngoan ngoãn. Giờ mẹ sắp sinh thêm em Cua, cũng là một em gái, nhưng mẹ không hề buồn chút nào nữa. Mẹ tự tin rằng, sau này mẹ sẽ có 2 cô con gái "rượu" biết vâng lời, biết thương yêu và chia sẻ với mẹ.

Và, mẹ chắc chắn, sẽ luôn luôn cố gắng- để trở thành một người BẠN LỚN của các con.

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2007

Chiếc xe đạp của con

Không, chính xác thì chiếc xe đạp này là quà tặng của em Trà Sữa cho con trong ngày sinh nhật tròn 3 tuổi. Không thể diễn tả hết được niềm vui, náo nức của con như thế nào khi ba mẹ đưa con đi mua. Mặc dù mẹ đã định sẽ mua xe cho con vào đúng ngày SN, nhưng vì trót "kể" với con là em Trà tặng xe đạp cho con, thế là ngày nào con cũng nhắc. Và ba mẹ đã mua xe trước cho con đấy...

Ngày còn nhỏ, mẹ nhớ, lần đầu tiên mẹ tập đi xe đạp là khi mẹ được 6 tuổi. Hồi đó không biết ông ngoại "kiếm" đâu được chiếc xe mini Nhật (chỉ có 1 gióng thôi nhé), đến giờ mẹ vẫn còn nhớ như in cái xe đó, rồi cũng không biết sau đó vì sao nó "ra đi", và cho tới bây giơ cũng không bao giờ tìm ra một chiếc xe nào giống chiếc xe hồi đó nữa. Nhưng mẹ cũng mê tít. Mẹ tập đi xe giữa trời mua đông giá rét. Con đường nhà ông ngoại thì quá bé nhỏ, lại gập ghềnh (hồi đó vẫn là đường đất thôi con ạ), rồi một bên thì ruộng lúa, một bên là bờ mương..Hồi đó đang là vụ đổ ải (Nghĩa là người ta phải bơm nước ngập ruộng, chờ làm vụ đông đó con). Vậy mà mẹ vẫn "anh dũng" tập xe trên con đường đó, kết quả là cả người và xe lao xuống ruộng. Mẹ rét run lập cập, bà ngoại đưa về tắm (mặc hẳn 3 chiếc áo len nhé. Mà hồi đó toàn len sợi, dùng để dệt thảm ấy. Mẹ vẫn nhớ chiếc áo len đó, mặc vào rất dặm). Nhưng nhờ có sự kiên trì và quyết tâm, nên tới năm mẹ học lớp 2, mẹ đã có thể tự đi xe-đạp-người-lớn được rồi. Mặc dù mẹ quá bé nhỏ so với chiếc xe đạp ấy, nhưng không hề gì, tay lái mẹ rất vững và "lụa" ra phết. Và mẹ được cử làm "đặc phái viên" mỗi lần ông bà ngoại muốn biếu cụ ngoại món gì đó. Mẹ vẫn nhớ mũi mình phổng lên thế nào khi về làng, mọi người thường trố mắt ngạc nhiên "Con nhà ai mà đi xe giỏi thế?" đấy

Giờ tới lượt con, cũng say mê chiếc xe đạp y như mẹ hồi đó. Năm ngoái, khi theo mẹ đi Trung Quốc, mẹ đã không cưỡng lại được ánh mắt thiết tha, thèm muốn của con ở Bằng Tường khi nhìn thấy chiếc xe đạp màu hồng này. Và mẹ đã mua cho con, nhưng lại được ông Đường "tài trợ" - ông là Giám đốc của mẹ, nhưng lúc nào mẹ cũng cảm thấy ông như một người thân, lúc nào ông cũng lo lắng, quan tâm tới cả nhà mình- con nhỉ? Và ông Thứ, bà Doan thì vất vả thế nào khi mang xe qua cửa khẩu cho con, vì con không "tin tưởng" ai vác xe cho con được. Vậy mà, hic..một ngày đẹp trời, bọn trộm cắp đã không ngần ngại mà mang niềm đam mê của con đi, hôm đó về nhà, nghe tin bị mất trộm mà cả con và mẹ cứ bần thần cả người. Thế là ngày nào con cũng nhắc tới xe đạp, nhìn thấy em Duy và anh Quyền cùng trường đi xe đạp thì cực kỳ thèm muốn. Mẹ thấy tội quá, hứa với con đến SN 3 tuổi mẹ sẽ mua đền, nhưng em Trà Sữa đã biết được niềm đam mê đó của con, và đã tặng cho con chiếc xe đạp này đấy.

Khỏi phải nói con mừng thế nào khi có xe đạp mới, đi ngủ cũng mơ thấy đạp xe, nói mơ cười hic hic...Buổi sáng, chỉ cần ba mẹ bảo "Ơ, ai lấy xe của Bống rồi?" thì dù con đang ngủ say, đang nướng trên giường thế nào cũng bò dậy thật nhanh. Buổi tối, thì mẹ phải nói đến lần thứ mười mấy con mới chịu rời chiếc xe để lên giường, nhưng hôm nào cũng mang xe để cạnh giường mới yên tâm đi ngủ.

Ba thường cho con mang xe vào nhà thể thao của trường mẹ để đi, và ba đã quay lại được cảnh con đạp xe say sưa thế này, chỉ tiếc là quay bằng điện thoại nên không rõ lắm. Nhưng con rất nhát nhé, ngày nào cũng kiên nhẫn kéo xe ra cửa, rồi lên xe phi thẳng vào góc nhà, đâm sầm vào máy giặt, rồi lại lùi ngược lại....Con có thể đi xe trên vỉa hè, nhưng mang xuống sân trường thì nhất định không ngồi lên yên xe để đạp, vì đã 2 lần con bị ngã xe rồi mà. Hôm trước ông Thứ thấy con đạp xe trên vỉa hè nhà mình, ông sợ quá, quát con mang xe xuống sân...Con khóc oà lên, nhưng hôm sau thì bảo mẹ "Mẹ Giang mang xe xuống sân cho Bống, không ông Thứ mắng đấy" Nhìn thấy ông đi đánh cầu lông, đã vội vàng gọi "Ông Thứ ơi, Bống mang xe xuống sân rồi đấy ạ" làm mẹ cười mãi...Nhưng...xuống sân thì con cũng chỉ dám ngồi yên sau đạp xe thôi (tài thật đấy)

Và bây giờ, cuối ngày, gì thì gì con cũng nhắc ba mang xe vào nhà cho con, con còn sợ mất hơn cả ba mẹ, hiihihi...chú Thành toàn trêu con gọi đó là xe @ của Bống. Có lẽ, sau này lớn lên, con có thể mua được @, nhưng mẹ tin chắc rằng, con sẽ không bao giờ quên được chiếc xe đạp này...Không phải đó là chiếc xe đạp đầu tiên của con, mà đó còn là một tình bạn gắn kết của con và em Trà, dù các con chưa từng gặp nhau, phải không con?
Tags: | Edit Tags

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2007

Bống gội đầu

he..he..Mẹ mò lại cái clips này, hồi con mới gần 2 tuổi, hôm đó ở nhà ông nội. Nhìn lại thấy buồn cười quá. Post lại cho mọi người cùng ngắm