Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2008

Thanh âm thương yêu...

Hôm nay mẹ thật là vui con ạ. Trong thời điểm này khi mà tinh thần và sức khoẻ của mẹ đang down thì niềm vui hôm nay thật là có ý nghĩa. Bà ngoại ra, mang theo rất nhiều niềm vui và hứng khởi cho mẹ con mình. Mặc dù không được gặp bà ngoại, vì bà về Hà nội rồi về thẳng quê Thái Bình luôn. Nhưng bà đã "phái" cậu Hải lên nhà mình. Chỉ tiếc là con không ở nhà để đón nhận những niềm vui ấy.

Đầu tiên là quà của bà Hương, mẹ dì Trang "mint"- Bà còn gửi cả ảnh của bà, các cậu và dì Trang trong những ngày dì Trang về SG thăm bà. Mẹ rất thích gương mặt phúc hậu của bà, thích nụ cười thân thiện và thật hiền của dì Trang...Bà và dì làm cho mẹ nghĩ nhiều tới cái gọi là TÌNH THÂN của những người LẠ. Mẹ thật cảm ơn sự kì diệu của DUYÊN PHẬN đã cho mẹ và dì gặp nhau và kết tình thân thiết chị em. Mẹ rất yêu quý dì, coi dì như là em gái ruột của mẹ vậy. Và vì thế, con cũng luôn luôn nhắc dì Trang, đến nỗi bây giờ, cứ thấy mẹ đan len con lại hỏi "Mẹ đan cho dì Trang à mẹ?"
Ah, bà Hương gửi quà cho con và em Cua, thế mà mẹ còn sắm được cả quà cho em Hến, em Nana và cậu Hải, mợ Phương, ba Kều và cả ...mẹ nữa nhé . Ừ, mẹ đang nghèo, đang khó khăn..nhưng mẹ muốn chia sẻ niềm vui lớn lao này cho mọi người nữa. Hic, có điều, mẹ thật "đau khổ" vì đi thử bất kì cái quần jeans nào cũng "tố cáo" độ phì nhiêu của mẹ, huhu.Mẹ mong ước hè này mẹ sẽ "gọn gàng" trở lại, và mẹ nhất định sẽ thực hiện mong muốn cho con và em Cua vào SG, đến chơi với bà Hương, cậu Long, cậu Khôi...

Rồi, một món quà cực kỳ đặc biệt, đặc biệt vì không phải chỉ là cho con, mà suốt tuổi thơ mẹ cũng đã từng mơ ước mà không có được, đó là cây đàn organ của dì Bun tặng cho con. Hồi SN con, mẹ ao ước mua cho con một cây đàn organ, và mơ màng nghĩ tới ngày con đánh được những nốt nhạc du dương cho ba mẹ nghe...Thế là dì Bun bảo, dì sắp mua đàn piano, vì thế dì sẽ tặng lại cây organ của dì. Ôi, thật là một món quà vô cùng ý nghĩa và bất ngờ cho tuổi lên 4 của con. Hôm thứ 6 dì mang tới cho bà ngoại, bà kêu cây đàn to quá, bà không thể mang ra được...Hic. thế là mẹ phải "trổ tài" nằn nì bà, bà cũng kêu may là có một bác tốt bụng nào đó, đã giúp bà suốt từ lúc ở sân bay Tân Sơn Nhất cho tới sân bay Nội Bài, nhờ có bác mà bà mới có thể "tha" cây đàn ra cho con đấy. Mai con về sẽ thích lắm đây. Cảm ơn dì Bun nhiều nhiều nhiều nhiều nhé

Đêm nay là đêm thứ 2 con xa mẹ rồi. Ở nhà chú Linh không có xe đi HN buổi chiều nữa, hic..Mẹ nhớ Bống lắm, mặc dù con ở nhà thì mẹ rất mệt. Đêm qua mẹ ứa nước mắt thương con, vì cứ 2p con lại gọi điện về cho mẹ, khóc mếu đòi về nhà mình ngủ...Con nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ em nhiều lắm...Đi đâu, dù có cả ba và mẹ, nhưng đến đêm là con đòi "Về nhà Bắc Ninh ngủ" thôi.
Nhưng, mẹ không vui một chút nào, vì đêm qua ba đã cáu gắt và nặng lời với mẹ. Mẹ không hiểu vì sao ba có thể nói với mẹ những lời như thế...Làm mẹ thất vọng lắm con gái ạ. Có lẽ mẹ quá nhạy cảm, quá tự trọng con ạ

Dù gì, mẹ cũng mong Bống và Cua được lớn lên trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương và vòng tay ấm áp của ba và mẹ. Đó là ước mong lớn nhất của mẹ.

Vì, với mẹ, Cua và Bống là tình yêu số 1, tình yêu lớn nhất trong đời. Mẹ sẵn sàng làm mọi việc, hi sinh tất cả vì 2 thiên thần nhỏ đáng yêu của mẹ.

1 nhận xét:

neuyeuthiphainoi nói...

không ai yêu con bằng mẹ!

Đăng nhận xét