Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Nhắc chuyện bố Cuội




Con yêu à, mẹ muốn viết lại những dòng này, những kí ức này cho các con, để sau này lớn lên. Các con hiểu được mình đã đi qua những năm tháng tuổi thơ như thế. Các con đã được sống trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của mọi người như thế. Dù các con thiệt thòi là không có cha bên cạnh hàng ngày. Nhưng mẹ cũng luôn tin rằng, dù ba mẹ có như thế nào đi nữa, thì ba Kều vẫn luôn thương yêu và chăm sóc các con, nhỉ? Vì 2 nàng của mẹ đáng yêu như thế cơ mà?


Hôm nay mẹ lên lớp 2 tiết đầu xong là về chuẩn bị cho 2 chị em sang Gia Lâm. Mặc dù buổi chiều mẹ có giờ nhưng mẹ đã nhờ mẹ Huệ giảng giúp rồi. Mẹ không thể không cho các con đi hôm nay dù mẹ rất mệt và có nguy cơ ốm luôn đấy.

3 năm rồi, kể từ ngày bố Cuội của Bống đi xa. Khi đó Bống mới lớn hơn em Cua một tẹo và mẹ thì bắt đầu mang thai Cua. Vậy mà mẹ mới hỏi, con còn nhớ bố Cuội không là Bống đã bảo là có, con vẫn nhớ kí ức con nói "bố Cuội lên trời rồi"

Mẹ nhớ, lần đầu tiên mẹ biết tới bố Cuội là nhờ bác VMC, lúc đó mẹ rất xúc động. Mẹ rất cảm phục bố Cuội đã có một nghị lực và sự lạc quan phi thường dù khi đó bố đang phải đối mặt với bệnh tật hiểm nghèo. Nhưng mẹ chỉ đứng từ xa theo dõi thôi. Thật sự là mẹ cũng sợ, sợ sự gắn bó rồi nếu chia xa sẽ đau lòng hơn. Nhưng một hôm, chính bố Cuội đã chủ động làm quen với mẹ con mình qua comment bên blog của con. Giọng comment rất đỗi thân tình và vui vẻ. Từ đó, mẹ và bố nói chuyện với nhau nhiều hơn, bố Cuội kém mẹ 4 tuổi, bằng tuổi cậu Hải nhà mình đấy. Nên 2 chị em có vẻ hợp nhau lắm, có chuyện gì bố Cuội cũng nói với mẹ. Rồi chỉ cần nghe Bống ốm một chút thôi là bố đã cuống quýt lên lo lắng, hỏi han.

Mẹ đã giữ cái sim viettel của mẹ rất cẩn trọng, trong đó có rất nhiều tin nhắn bố Cuội nhắn cho Bống khi bố đang điều trị ở Sing. Mẹ muốn giữ lại để khi Bống lớn lên, con sẽ đọc được và cảm nhận được tình cảm của bố dành cho mình. Nhưng rồi, một lần đưa Cua đi viện, mẹ đã bị móc mất chiếc điện thoại đó. Mẹ không tiếc cái điện thoại nhiều, dù với mẹ nó là một tài sản giá trị, mà mẹ tiếc ngẩn ngơ những tin nhắn trong đó. Cho tới giờ vẫn chưa hết tiếc...

Mẹ nghĩ, mỗi người yêu nhau, thương nhau, quý nhau, làm bạn với nhau cũng là vì chữ DUYÊN. Mẹ cũng không hiểu vì sao bố Cuội lại yêu quý Bống như thế, dù chưa được gặp, Bố đã xin phép mẹ cho bố được nhận Bống làm con nuôi. Và mẹ nghĩ rằng, như thế là bố có thêm nghị lực sống, thêm tình cảm ấm áp thương yêu nên mẹ đã đồng ý. Ngày biết mình bị nặng trở lại, bố đã lặng câm suốt cả quãng đường từ Sing trở về. Suốt mấy ngày liền không biểu lộ tình cảm, không ăn, không uống thuốc, không một nụ cười...Vậy mà khi mẹ vừa cho Bống sang chơi, đó là lần đầu tiên Bống gặp bố Cuội, thì bố đã mỉm cười, đã uống thuốc, đã cố gắng ăn...Mẹ cũng ngạc nhiên, bởi bình thường Bống rất nhát, rất sợ người ốm, mà khi đó bố Cuội đã bị "chạy" vào mắt nên mắt sưng to và tấy đỏ. Vậy mà Bống vẫn lại gần, vẫn nắm tay bố Cuội, vẫn bi bô bảo "Bố Cuội ngoan nhé, bố Cuội uống thuốc nhé, bố Cuội ăn cháo nhé, bố Cuội uống sữa nhé" ... Bà Hợp bảo, nhờ có Bống mà bố Cuội đã thay đổi rất nhiều, có thêm sự lạc quan và nghị lực đấy chứ, (hôm nay bà vẫn nhắc lại chuyện này) ...

Thế rồi, trong những ngày bố Cuội nằm ở viện huyết học, mẹ thỉnh thoảng lại đưa Bống sang chơi. Điều mẹ rất xúc động là dù nằm trên giường bệnh, nhưng lúc nào bố Cuội cũng lo cho mọi người cũng quan tâm tới mọi người. Đặc biệt là với Bống. Bố bắt ông bà mua cho Bống đồ chơi, thạch để khi Bống sang là có quà liền. Rồi thỉnh thoảng lại gọi điện cho mẹ, hỏi Bống ngoan không, Bống khỏe không? Trước khi mất 3 ngày, bố vẫn gọi cho mẹ và bảo "Em muốn mua xe đạp cho con gái" - Mẹ phải giãy nảy lên không chịu, động viên bố yên tâm chữa bệnh thôi.

Trước ngày bố Cuội mất, trời mưa tầm tã. Ba Kều và mẹ đưa Bống sang chơi với bố Cuội được một lúc, khi đó bố Cuội đã nằm miên man rồi. Bống không hề sợ hãi. Luôn miệng nhắc bố Cuội, luôn miệng gọi bố Cuội khi về nhà... Ngày đưa bố về Trời, Bống đòi ngồi trên xe của bố, nhưng ông bà không cho, sợ làm Bống sợ và ngủ mê. Sau này vài lần Bống ngủ mê gọi tên bố Cuội, làm mẹ phải thầm thì nói với bố hãy phù hộ cho Bống được khỏe mạnh và ngoan ngoãn nhé...Mẹ tin rằng, bố vẫn thương con lắm mà.

Bống à, mẹ đã tự hứa với lòng mình, mỗi năm, bất kể chuyện gì xảy ra, đến ngày này mẹ cũng sẽ đưa Bống về thắp hương cho bố Cuội. Hôm nay Bống đã biết chắp tay đứng trước ban thờ và thầm thì nói chuyện với bố rồi. Mẹ biết, ba Kều và mẹ dù không còn yêu nhau, nhưng với ba Kều, thì Bống cũng là tình yêu lớn nhất. Ba chăm sóc và gần gũi con từ khi lọt lòng. Nhưng mẹ cũng biết rằng, bố Cuội cũng yêu thương và lo cho con nhiều lắm, dù thời gian gặp con không phải là nhiều. Nên mẹ tin rằng, sau này lớn lên, được nghe, được đọc, được hiểu những gì về bố Cuội, con sẽ tự hào rằng ngoài ba Kều, con có thêm một người bố yêu thương con như thế, một người bố nghị lực và khát khao sống, đấu tranh với cái chết kiên cường và dũng cảm như thế, đó là bố con- TRẦN TUYÊN.

Hôm nay đi xe bus, Bống bị say xe, ói cả lúc đi và lúc về. Nhưng mẹ thấy cả 2 chị em đều khỏe khoắn và rất vui. 2 đứa đặc biệt quấn ông. Ông chiều các con quá mà. Có gì ông bà cũng dành cho 2 nàng của mẹ. Lúc về ông bà còn đưa 3 mẹ con ra tận bến xe bus nữa. Thương các con lắm, vì không ở gần ông bà nội ngoại nên khi sang với ông bà là tỏ rõ sự thèm muốn, khát khao tình cảm ông bà...

Mẹ cũng trách mình đã không có nhiều dịp đưa các con sang chơi với ông bà nhiều hơn. Vì Cua vẫn còn nhỏ nên mỗi lần đi đâu rất là phiền phức. Nhưng ông bà lúc nào cũng thương mẹ con mình, lúc nào cũng thông cảm và bỏ quá cho mẹ con mình đấy..

Thắp thêm một nén hương, một ngọn nến cho bố Cuội, mẹ tin rằng bố Cuội luôn là một chàng trai có nụ cười rạng rỡ, dễ gần, nhiệt tình và tình cảm với mọi người. Mẹ luôn tin rằng ở trên trời cao, bố Cuội sẽ hạnh phúc và bình an...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét