Thứ Ba, 6 tháng 11, 2007

Chiếc xe đạp của con

Không, chính xác thì chiếc xe đạp này là quà tặng của em Trà Sữa cho con trong ngày sinh nhật tròn 3 tuổi. Không thể diễn tả hết được niềm vui, náo nức của con như thế nào khi ba mẹ đưa con đi mua. Mặc dù mẹ đã định sẽ mua xe cho con vào đúng ngày SN, nhưng vì trót "kể" với con là em Trà tặng xe đạp cho con, thế là ngày nào con cũng nhắc. Và ba mẹ đã mua xe trước cho con đấy...

Ngày còn nhỏ, mẹ nhớ, lần đầu tiên mẹ tập đi xe đạp là khi mẹ được 6 tuổi. Hồi đó không biết ông ngoại "kiếm" đâu được chiếc xe mini Nhật (chỉ có 1 gióng thôi nhé), đến giờ mẹ vẫn còn nhớ như in cái xe đó, rồi cũng không biết sau đó vì sao nó "ra đi", và cho tới bây giơ cũng không bao giờ tìm ra một chiếc xe nào giống chiếc xe hồi đó nữa. Nhưng mẹ cũng mê tít. Mẹ tập đi xe giữa trời mua đông giá rét. Con đường nhà ông ngoại thì quá bé nhỏ, lại gập ghềnh (hồi đó vẫn là đường đất thôi con ạ), rồi một bên thì ruộng lúa, một bên là bờ mương..Hồi đó đang là vụ đổ ải (Nghĩa là người ta phải bơm nước ngập ruộng, chờ làm vụ đông đó con). Vậy mà mẹ vẫn "anh dũng" tập xe trên con đường đó, kết quả là cả người và xe lao xuống ruộng. Mẹ rét run lập cập, bà ngoại đưa về tắm (mặc hẳn 3 chiếc áo len nhé. Mà hồi đó toàn len sợi, dùng để dệt thảm ấy. Mẹ vẫn nhớ chiếc áo len đó, mặc vào rất dặm). Nhưng nhờ có sự kiên trì và quyết tâm, nên tới năm mẹ học lớp 2, mẹ đã có thể tự đi xe-đạp-người-lớn được rồi. Mặc dù mẹ quá bé nhỏ so với chiếc xe đạp ấy, nhưng không hề gì, tay lái mẹ rất vững và "lụa" ra phết. Và mẹ được cử làm "đặc phái viên" mỗi lần ông bà ngoại muốn biếu cụ ngoại món gì đó. Mẹ vẫn nhớ mũi mình phổng lên thế nào khi về làng, mọi người thường trố mắt ngạc nhiên "Con nhà ai mà đi xe giỏi thế?" đấy

Giờ tới lượt con, cũng say mê chiếc xe đạp y như mẹ hồi đó. Năm ngoái, khi theo mẹ đi Trung Quốc, mẹ đã không cưỡng lại được ánh mắt thiết tha, thèm muốn của con ở Bằng Tường khi nhìn thấy chiếc xe đạp màu hồng này. Và mẹ đã mua cho con, nhưng lại được ông Đường "tài trợ" - ông là Giám đốc của mẹ, nhưng lúc nào mẹ cũng cảm thấy ông như một người thân, lúc nào ông cũng lo lắng, quan tâm tới cả nhà mình- con nhỉ? Và ông Thứ, bà Doan thì vất vả thế nào khi mang xe qua cửa khẩu cho con, vì con không "tin tưởng" ai vác xe cho con được. Vậy mà, hic..một ngày đẹp trời, bọn trộm cắp đã không ngần ngại mà mang niềm đam mê của con đi, hôm đó về nhà, nghe tin bị mất trộm mà cả con và mẹ cứ bần thần cả người. Thế là ngày nào con cũng nhắc tới xe đạp, nhìn thấy em Duy và anh Quyền cùng trường đi xe đạp thì cực kỳ thèm muốn. Mẹ thấy tội quá, hứa với con đến SN 3 tuổi mẹ sẽ mua đền, nhưng em Trà Sữa đã biết được niềm đam mê đó của con, và đã tặng cho con chiếc xe đạp này đấy.

Khỏi phải nói con mừng thế nào khi có xe đạp mới, đi ngủ cũng mơ thấy đạp xe, nói mơ cười hic hic...Buổi sáng, chỉ cần ba mẹ bảo "Ơ, ai lấy xe của Bống rồi?" thì dù con đang ngủ say, đang nướng trên giường thế nào cũng bò dậy thật nhanh. Buổi tối, thì mẹ phải nói đến lần thứ mười mấy con mới chịu rời chiếc xe để lên giường, nhưng hôm nào cũng mang xe để cạnh giường mới yên tâm đi ngủ.

Ba thường cho con mang xe vào nhà thể thao của trường mẹ để đi, và ba đã quay lại được cảnh con đạp xe say sưa thế này, chỉ tiếc là quay bằng điện thoại nên không rõ lắm. Nhưng con rất nhát nhé, ngày nào cũng kiên nhẫn kéo xe ra cửa, rồi lên xe phi thẳng vào góc nhà, đâm sầm vào máy giặt, rồi lại lùi ngược lại....Con có thể đi xe trên vỉa hè, nhưng mang xuống sân trường thì nhất định không ngồi lên yên xe để đạp, vì đã 2 lần con bị ngã xe rồi mà. Hôm trước ông Thứ thấy con đạp xe trên vỉa hè nhà mình, ông sợ quá, quát con mang xe xuống sân...Con khóc oà lên, nhưng hôm sau thì bảo mẹ "Mẹ Giang mang xe xuống sân cho Bống, không ông Thứ mắng đấy" Nhìn thấy ông đi đánh cầu lông, đã vội vàng gọi "Ông Thứ ơi, Bống mang xe xuống sân rồi đấy ạ" làm mẹ cười mãi...Nhưng...xuống sân thì con cũng chỉ dám ngồi yên sau đạp xe thôi (tài thật đấy)

Và bây giờ, cuối ngày, gì thì gì con cũng nhắc ba mang xe vào nhà cho con, con còn sợ mất hơn cả ba mẹ, hiihihi...chú Thành toàn trêu con gọi đó là xe @ của Bống. Có lẽ, sau này lớn lên, con có thể mua được @, nhưng mẹ tin chắc rằng, con sẽ không bao giờ quên được chiếc xe đạp này...Không phải đó là chiếc xe đạp đầu tiên của con, mà đó còn là một tình bạn gắn kết của con và em Trà, dù các con chưa từng gặp nhau, phải không con?
Tags: | Edit Tags

0 nhận xét:

Đăng nhận xét