Thứ Hai, 25 tháng 8, 2008

Nhật kí cho con

25.08.08


Sáng chở Bống đi học, trời se se lạnh. Mẹ nghĩ, đây mới là thời tiết mùa thu. Thì Bống hỏi:


- Mẹ, hôm nay mùa thu hả mẹ?

- Đúng rồi con ạ, hôm nay mùa thu rồi...

- Bống thấy lành lạnh (trả lời y giọng mẹ, he..he..rất người nhớn nhá)

- Sao sáng đi học con không bảo mẹ lấy áo khoác cho con?

- Nhưng Bống làm gì có áo khoác, BỐng toàn là váy thôi...

- Có mà, con có áo khoác cô Cúc tặng đấy, mẹ để trong tủ của con đấy, con nhớ chưa?

- Con nhớ rồi ạ. Chiều mẹ mang cho Bống nhé.


..........Chỉ vài dòng tâm sự ngắn ngủi thôi, mà mẹ cảm nhận rất rõ cái bồi hồi, xao xuyến khi mùa thu về. Mẹ nhớ những chiều thu mẹ và mẹ Hiền lang thang trên phố, đi qua hết bao nhiêu con phố Hà nội, từ Hai Bà Trưng, tới Cửa Nam, rồi xuôi xuống Lăng Bác, rồi ra Hồ Tây, rồi lại vòng về...Mẹ chở mẹ Hiền, mặc áo tay trần, những cơn gió lành lạnh miên man trên cánh tay....Lòng thật bình yên....


26.08.08

Mẹ đến đón Bống, đang buôn chuyện với cô Phương, thì Bống bảo "Sáng Bống ngủ dậy, tỉnh táo lắm nhé. Bống không lèo bèo nhé" hihi. Cô Phương kể, ở lớp Bống ăn rất ngoan, ngủ sâu giấc, và nói năng thì như một bà cụ non vậy. Cô cũng nói cho mẹ chương trình học năm 4 tuổi của Bống: Là tập đếm từ 1 đến 10, (mà Bống thì nhìn số, đếm được tới mấy chục rồi í.) Rồi nhận biết hình khối, các con vật ...(cái này hình như Bống biết từ lúc chưa biết nói, chỉ cần nghe các chị học sinh hỏi con vịt đâu là chỉ đúng, con gà đâu là biết ngay, con cá, con hà mã, con hổ...Nói chung là tất cả các con vật trong cuốn từ điển Anh-Việt bằng hình ảnh, Bống thuộc lòng). Thế nên, mẹ rất sợ Bống sẽ chán học, nhưng không, sáng nào Bống cũng rất ngoan ngoãn đi học, rất hào hứng...Về còn diễn lại hoạt động ở lớp nữa cơ. Bây giờ, biết type tên mình, tên em Cua trên máy tính rồi. Nên nếu mẹ mà sơ hở, bỏ máy đứng lên thì chị ta sẽ nhảy vào, nhòm trên cửa sổ YM, chỗ nào thích là chị ta nhấn vào nick đó, rồi type lung tung. Chỉ có mợ Lan là type đúng tên BONG và CUA thôi. Vì Bống nhận ra em Nana trên ava ở nick của mợ mà.

Chỉ có điều, mẹ rất stress những lúc Bống lên cơn...bướng. Mẹ biết, đây là giai đoạn gọi là "khủng hoảng tuổi lên 3", Bống sắp tròn 4 tuổi rồi, nhưng bây giờ mới có những cơn bướng, lỳ kinh khủng như vậy. Hồi nhỏ, Bống cực ngoan, nói sao là nghe vậy. Nhưng bây giờ thì không nhé, rồi bậm bịch, rồi sưng mặt, rồi dỗi ....Ôi thôi là đủ cả. Mẹ nói nhẹ nhàng, thì Bống tưởng mẹ chiều, thế là cứ ì ra, nhưng nếu mẹ to tiếng hơn một chút, thì Bống sẽ cáu, sẽ lỳ, sẽ bướng...Nhưng nếu mẹ dịu giọng lại, nói thật ngọt với Bống, thì B sẽ nghe ngay...Biết vậy, nhưng không phải lúc nào mẹ cũng có đủ thời gian và kiên nhẫn để làm được hết mọi công đoạn như vậy với con. Thế nên cũng có lúc con bị mẹ cho ăn roi rất bự. Mẹ không muốn đánh con, Bống à. Mẹ luôn mong con sẽ thương mẹ, hiểu mẹ và chia sẻ được với mẹ. Mẹ biết rằng, đòi hỏi như thế là quá sức của một cô bé gần 4 tuổi, khi mà bạn Linh Dung lớp con, hơn tháng con, vẫn được "độc quyền" sở hữu mẹ. Còn con, đã phải tự lập làm nhiều việc để mẹ có thời gian chăm em Cua....Đến cả cái nhu cầu nhỏ bé của con là được mẹ ôm ấp, vỗ về khi ngủ...mà có lúc mẹ cũng không thể làm được. Nhìn con quay mặt sang phía bên kia, ôm gối ngủ ngon lành, lòng mẹ thắt lại...Thế nên, cho em Cua ngủ được rồi, mẹ lại quay sang ôm chặt con, hít hà vào đôi mắt, đôi má con...


Em Cua càng lớn, thì sự "giao tiếp" của 2 chị em càng nhiều. Nhưng con vẫn chưa hiểu rằng em Cua còn nhỏ,em chưa biết đi, không thể phản ứng lại những "yêu thương mạnh mẽ và bạo lực" của con, nên em chỉ biết khó chịu mà gào lên thôi. Con gắng chờ thêm một thời gian nữa, khi mà em biết đi, em biết nói...thì 2 chị em chơi với nhau sẽ dễ dàng hơn, con gái nhé. Đôi khi, chờ đợi cũng là một hạnh phúc, con ạ....

Và, hạnh phúc của mẹ là được nhìn thấy 2 nàng công chúa lớn lên ngoan hiền, thông minh, học giỏi và xinh xắn. Vậy là chẳng còn gì đánh đổi được hết, con nhỉ?


27.08.08.

Mẹ gọi điện cho mẹ An, hôm nay cậu Hiếu lên lấy đồ cho em Tôm, mẹ để dành cho em cu nhà mẹ An mấy bộ đồ của em Cua, để em mặc "lấy phước". Cả con và em Cua, đều được mọi người xin đồ nhiều lắm, vì cái nết ăn, nết ngủ của 2 chị em. Nhưng em Cua thì mẹ thường xuyên bị stress vì vụ ăn uống của em í. Ở trường, ai thấy mẹ cho em ăn, cũng phải nói là mẹ kiên nhẫn, chịu khó. Với mẹ, tất cả những gì có thể làm cho các con, thì mẹ đều coi đó là "chuyện nhỏ". Mẹ An bảo, đẻ con trai chỉ giải quyết tâm lý lúc đó thôi, đúng ra là giải quyết tâm lý "ông bà nội" . Mẹ cũng nói, đẻ con gái là đẻ cho mình. Không phải mẹ phân biệt con trai, con gái...Mà như một lẽ tự nhiên, con gái thường gần gũi, thương mẹ nhiều hơn. Cho dù sau này lấy chồng, vẫn luôn gần mẹ. Còn con trai, lấy vợ rồi thì tự nhiên tình cảm, sự quan tâm..dành cho bố mẹ, gia đình sẽ nhạt dần đi, sẽ xa dần ra...Và rồi, mẹ và mẹ An đều thấy thương mẹ Hạnh quá. Mẹ Hạnh thật thiệt thòi là không có con gái để tỉ tê, để tha hồ diện váy đẹp. Và không biết sau này, khi 3 chàng trai của mẹ Hạnh lớn lên, có gia đình, vợ con...thì mẹ Hạnh có được những người con dâu tốt không? Nhưng mẹ thì chắc chắn sẽ có 2 chàng rể tốt, để coi như là con trai của mình, con nhỉ? Uh, thôi cứ nghĩ như thế, cho nó "tích cực", he..he..

0 nhận xét:

Đăng nhận xét