Thế là Pota của mẹ đã trải qua 27 tháng rồi. Con đã lớn, hiểu nhiều và rất thông minh. Hát hò và nói chuyện như khướu ấy. Mỗi ngày mẹ có thêm một ngạc nhiên về con. Giờ trời lạnh rồi. Con đi học lạnh thế này mẹ rất thương và lo cho con. Nhưng mẹ cũng yên tâm vì các cô rất chu đáo và nhiệt tình. Con và các bạn cũng được chăm sóc cẩn thận. Con thích đi học lắm. Sau 2 ngày cuối tuần ở nhà cuồng chân, hôm nào con cũng "giao hẹn" với mẹ "Mai lại đi học nhé. ĐI cô Nga, cô Nhung nhé"...Tội nghiệp con gái, cuối tuần là lúc ba mẹ bận bịu nhất. Chẳng đưa con đi chơi đâu được, mọi tuần thì dì Thuỷ hay các cô học trò của mẹ còn cho con đi lang thang sân trường, đi phố xá...Nhưng 2 hôm nay trời lạnh quá. nên con đành bị nhốt ở nhà. Mẹ cứ thấy tim mình thắt lại, mỗi khi mẹ đi học về, chỉ khẽ gọi "BỐng ơi, mở cửa mẹ với" là con mau mải chạy ra mở cửa. Mặt rạng ngời hạnh phúc và lao vào ôm hôn mẹ rối rít. Rồi lại thẫn thờ khi mẹ hết giờ nghỉ giải lao, lên lớp trở lại...Nhưng con rất ý thức và "biết điều". Mẹ bảo mẹ phải đi học, thế là con dù rất buồn cũng vẫy tay bai bai mẹ.
Chiều nay, mẹ tới đón con. Con ríu rít kể chuyện ở lớp, ăn mì với thịt này, ăn cơm này, hát này, múa này...Rồi con rất duyên dáng gợi ý mẹ "Mẹ cho Bống đi ăn chim à?"....hic..thế thì làm sao mẹ đành lòng được chứ? Và như mọi hôm, hai mẹ con mình lại ra quán í. ngồi đúng chỗ í, mẹ cần mẫn ngồi bóc cho con 2 con chim cút rán. Còn con say sưa ngồi ăn, thỉnh thoảng lại bình luận "Ngon quá". Hôm nay chiến đấu hết 2 chú chim, con sang hàng cháo trai, đánh bay một tô bự rồi mới về. Mẹ về tới nhà, dọn dẹp nhà cửa là ngồi blog. Hôm nay gặp mẹ chị Bebe nên buôn chuyện hơi lâu. Con lại ngồi tha thẩn chơi đồ hàng một mình và xem chị Xuân Mai hát. Rồi chán quá. Con lại ra ôm cổ mẹ, hôn mẹ thật kêu, miệng xinh xinh cong lên "Con yêu mẹ"...
Con rủ mẹ "Lên bác Yến chơi đi"- chẳng là bình thường, mẹ rất hay cho con lên phòng bác Yến chơi. Bác Yến là bác sĩ của trường. Mẹ thân nhất với bác Yến và bà Doan mà. Mẹ bảo "Giờ bác Yến làm gì có trên phòng hả con? Bác về nhà rồi"- thế là đầu con nghiêng nghiêng, môi con chúm chím bảo "Thế sang bà Doan chơi đi", giọng con đúng như nài nỉ, như rủ rê làm mẹ phì cười. Thế là mẹ chiều con. Mẹ định để máy online, thì con bảo "Mẹ tắt máy đi, tắt tivi đi. Sang bà Doan đi" - nói rồi chẳng đợi mẹ làm. Con tự tắt máy tính, tự tắt đầu VCD và tivi, rồi nhanh nhẹn mặc thêm áo khoác và đi giầy...ÔI, con mẹ giống ai mà hay đi chơi thế nhỉ?
Mẹ phải đi ăn tối đã chứ. Tối nay ba không về. Dạo này công việc bận bịu nên ba cũng thường không về. Mẹ bắt đầu quen với điều đó và không cằn nhằn ba nữa. Giờ mẹ cũng quen ở nhà một mình với con rồi. Dù nửa đêm mẹ vẫn giật mình. Mẹ ngủ vẫn không ngon giấc nhưng mẹ không buồn chuyện đó nữa. Mẹ đưa con đi ăn tối. Mẹ gọi miến lươn. Và con lại ngồi...chén hết 2/3 bát của mẹ, miệng lại còn suýt xoa "nhon nhon" nữa chứ. ăn xong, còn gật gù rủ mẹ "Xem đồ chơi đi mẹ đi" - vì bên cạnh là hàng đồ chơi mà. Con thích lắm, cứ say sưa ngắm từng thứ một, tay sờ từng thứ một nhưng không dám đòi. Con ngoan nhất là chuyện này. Con không đòi, không khóc giãy lên đòi mua như nhiều đứa trẻ khác. Con mê bộ đồ xếp hình, nên cứ đứng ở đó ngắm rất lâu, không dám đòi mẹ mua nhưng khi mẹ dắt con đi thì con níu lại. Mẹ bảo "Mẹ hết tiền rồi. Con đừng đòi thế nhé. Hư lắm" thế là con ngoan ngoãn theo mẹ về, mặc dù còn rất nuối tiếc...Cuối cùng, mẹ cũng mua cho con một số hình xốp dán tường và con rất thích thú...
Tất nhiên mẹ con mình phải ghé bà Doan chơi chứ. Mục đích chính của buổi ra đường đêm đông lạnh giá này mà. Bà mừng lắm. Còn con thì líu lo nói đủ thứ chuyện với bà. Hỏi bà đủ thứ. Cô Thảo thì lao vào vồ con, hôn hít và trêu chọc con...Bà bảo con đọc thơ cho bà nghe, và hôm nay mẹ lại được nghe bài thơ mới:
Bé ơi hãy thức dậy
Tập thể dục với bà
Hai bà cháu chúng ta
Sống vui và sống khoẻ....
Ôi, mẹ thật hạnh phúc khi nghe giọng con đọc thơ líu lo như thế. Con thật đáng yêu và ngoan ngoãn. Chơi chán lại rủ mẹ "Đi về đi mẹ Giang". Rồi lại mau mải lấy tất, lấy giầy, lấy áo khoác....Mẹ chưa kịp nhắc thì con đã líu lo "Tạm biệt bà Doan nhé. Bống về đây. Tạm biệt cô Thảo nhé. Bống về đây"...Bà Doan thích lắm, bà yêu con lắm lắm í...
Về nhà, con vẫn "Chiến đấu" hết bình sữa 300ml rồi mới lên giường ngủ. Mẹ còn quên không kể là con ý thức lắm việc uống thuốc. Con bảo mẹ trong lúc tay thì đặt lên trán "BỐng ốm này. Sốt lắm. Mẹ Giang cho Bống uống thuốc đi"...Ôi, con gái mẹ "người lớn" lắm rồi. Mẹ yêu con lắm lắm. Con là niềm vui bất tận của mẹ đấy..Thật hạnh phúc khi mẹ có con- một cô công chúa vô cùng đáng yêu và thông minh.
Chú thích: Cái ảnh trên là Pota vô cùng "mãn nguyện" với món quà của mẹ tối nay đấy ạ.
7 nhận xét:
Em phuc Pota qua, an gioi the, chi khong mat nhieu thoi gian cho Pota an uong dau nhi. Tuti nha em thi lai ghet an chao lam chi thich sua, hay sua chua banh bkeo thoi. Moi lan cho chau an chao la em lai thay nam chi a. Pota bay gio trong thich qua roi chi nhi
nhà này sắp sửa có ngôi sao bóng rổ nữ roài...Gọi là Bé Kều đi là vừa.
haha, bé Bống ăn nhiều gần bằng dì Bun rồi, đi ăn lúc trời lạnh là ngon nhất rồi, chằng bù với dì ở trong đây ăn gì cũng thấy nóng ơi là nóng.
Po ngoan lắm!
Chúc Po hay ăn chóng lớn,khoẻ mạnh học giỏi để bố mẹ luôn vui và tự hào về Po
Muahhhhhhhhhhh :*
haha,pota ngay cang lon rui,tiec qua thang nay cau dang ban on thi ,ko thi len choi voi pota suot.ko biet giang sinh pota co ve ha noi ko nhi?.nho pota qua!!!chiu kho an ,nghe loi ba me nha pota!!
2 bà mẹ buôn dưa lê làm 2 cô con gái đói meo. May được cái bù lại, chúng mình may mắn có 2 cô con gái ngoan và rất "biết chịu đựng" nhì!
Công nhận bé Pota ngoan và ăn giỏi thật. Chẳng bù cho cháu em, biếng ăn và hay khóc nhè ban đêm :-SS Cũng may dạo này lớn rồi nên cũng đỡ, hihi...
Đăng nhận xét