Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2006

Chủ nhật vắng con




Dường như với con, chủ nhật là ngày phải xa mẹ nhiều nhất. Vì những ngày trong tuần, mẹ chỉ phải lên lớp nửa buổi sáng và nửa buổi chiều.Còn thứ 7 và chủ nhật thì mẹ luôn ra khỏi nhà lúc 7h sáng và 11h30 trưa mới về, chiều lại đi từ 1h30 đến 4h30. Vì cuối tuần, mẹ phải đi học mà. Mẹ là cô giáo rồi, nên học hành phải nghiêm túc chứ? Mẹ chẳng bỏ học bao giờ đâu, trừ khi phải đi giảng, phải đi họp quan trọng thôi. Có lẽ sau này Pota cũng ham học, vì từ khi con gần 4 tháng tuổi, mẹ nhớ khi đó con nằm cạnh mẹ, mẹ cứ cầm sách đọc là con nhìn chăm chú, là con rất ngoan và cũng "ra vẻ" ta rất hiểu mẹ ta đang đọc gì, đang nói gì. hihi...Mẹ rất chịu khó mua sách cho con, những quyển sách hình các con vật, hình hoa, hình bướm. Và con rất thuộc sách, chưa bao giờ con cầm sách ngược. Các cô học sinh của mẹ luôn ngạc nhiên trước trí nhớ của con. Hồi con chưa biết nói, thì hỏi "con khỉ đâu?" con sẽ chỉ đúng, "con ngựa đâu?", con hổ đâu?....Khi con biết nói, con tự mang sách ra khoe với các cô và chỉ "Con khỉ này, con ong này, con ếch này..." Có lần, mẹ chỉ con vịt hỏi con "Con gì đây?" con bảo "Con vịt bơi bơi bơi bơi", "con gà cục tác cục tác"...mẹ nhớ lắm. Nhớ cái giọng con đọc, yêu ơi là yêu. Mẹ muốn con cũng sẽ yêu sách, thích đọc sách vì đó là một kho tàng kiến thức vô bờ bến. Mẹ cũng là một "con mọt sách" mà ông bà ngoại luôn kêu lên như vậy. Nhưng mẹ sẽ không ngăn cản con đọc, mẹ sẽ là một người bạn nhỏ của con, sẽ cùng con chọn sách, và đọc sách thật hay con nhé...Hôm về quê với bà ngoại, mẹ quên không nhét cho con quyển sách mà con yêu quý rồi. Về quê chẳng có gì chơi, không có sách đọc, con buồn lắm đấy. Mỗi ngày, nhìn rổ đồ chơi của con, mẹ nhớ con ứa nước mắt. Mẹ lại hình dung dáng con ngồi tha thẩn một mình, xếp xếp đồ chơi, lắp ghép hình và reo lên với mẹ "mẹ Giang nhìn này"..



Hôm nay, mẹ vừa mới đi HP về, nhớ con và nhớ em Hến. Mẹ vừa ra, em Hến nhìn mẹ, hai chân nhún nhảy rồi cười rất tươi. Mẹ chỉ kịp bế em Hến một tí thôi, mẹ mang cho em đôi dép Biti's của con, bình sữa của con (mẹ mua nhưng con không thích mút cái bình ấy). Và cả vòng ngậm của con nữa. Em Hến đang ngứa răng, nên suốt ngày gặm "móng giò" thôi. Mẹ bảo mợ Phương phải rèn em, không cho em ngậm tay. Giống con cũng thế, ngày xưa mẹ cứ phải chăm chăm rút tay con ra, bây giờ lớn rồi, thỉnh thoảng con lại mút tay, mẹ lại nghiêm giọng "Bống, bỏ tay ra con" là con bỏ ra liền. Thế là một lần, hồi đó em Hến đi viện tia xạ, con mới 19 tháng tuổi, em Hến vừa nhét tay vào, con liền nghiệm giọng bảo em "Bỏ tay ra, bẩn lắm" làm cả nhà cười. Thế là, con là vệ sĩ của em, ngồi "canh" em, cứ thấy em mút tay là con lại rút ra...Em mới hơn 2 tháng, con đưa đồ chơi em không cầm được, làm rơi. Con lại suýt xoa "Trời ơi! Rơi rồi"...Mẹ buồn cười nhất là những câu cảm thán của con, hết "chết rồi" lại "trời ơi", "khiếp", "kinh thế"...Và câu nói đầu tiên sau câu gọi ba, gọi bà của con là "Chết rồi"...Mẹ nhớ hôm đó,buổi sáng ngủ dậy, con nằm một mình ngắm cái ảnh của con treo trên tường chụp lúc 2 tháng, rồi tự dưng bảo "Chết rồi". Mẹ đang lơ mơ ngủ, phải giật mình tỉnh giấc vì câu nói ấy. Con rất thích nói chuyện với cái ảnh của mình, ai đến con cũng kéo vào giường khoe "Bống này, Bống này"...Chết thôi, con gái mẹ điệu quá...



Mẹ về, bật máy và đọc được rất nhiều lời nhắn của các cô, các chú gửi cho con. Mẹ thấy hạnh phúc. Con gái mẹ sẽ có thêm nhiều bạn mới. Như em Thu Minh, em Pi, anh Nhím, cô Mèo và cô Money...Con hứa sẽ ăn ngoan, sẽ lớn nhanh để đi chơi với các em, các anh, các cô, các chú nhé..

0 nhận xét:

Đăng nhận xét