Thứ Hai, 21 tháng 8, 2006

Pota

Very cute girl I love Lilypie 2nd Birthday PicLilypie 2nd Birthday Ticker

Hôm nay mẹ nhớ Pota lắm rồi.Cả ngày cứ mở hình của con mà ngắm.Mà nhớ. Nỗi nhớ cồn cào. Nỗi nhớ bò lổn nhổn trong trái tim, miên man trên má, trên tóc, trên môi...Mẹ thèm cái ôm ghì xiết của con, thèm cái áp má thân thiện của con, thèm cái vuốt tóc của con "buộc tóc Mẹ Giang còi"....Thèm nghe con khóc, con cười. Thèm nghe con hát, con hỏi "mẹ Giang nấu cơm à?" , "Mẹ Giang tắm xong rồi à?"...Hôm con học được từ "à" thế là nói câu gì con cũng thêm từ "à" vào. Đến khi mẹ cho ăn, con lại hỏi "Bống ăn cháo à?" làm mẹ cười mãi....Ngày hôm nay mẹ gọi cho con nhiều nhất, thèm nghe con nhất. Mà nhất định con không nói chuyện với mẹ, ông ngoại bảo có lẽ con hiểu là mẹ "bỏ" con, bắt con không được "ti" mẹ nên con giận mẹ đấy. Vì ở nhà thỉnh thoảng con lại gọi mẹ, con lại bảo "Mẹ Giang đi đón ba Kều rồi", nhưng con vẫn rất ngoan, bà ngoại bảo nói gì con cũng nghe lời, tự giác ăn cháo, tự giác uống sữa...Hôm nay bà ngoại bị đau mắt, ông bảo thôi ngủ với ông không thì lây, thế mà xuống nhà con cứ ngồi ôm gối ở góc giường, không chịu ngủ. Sau ông bảo thế thì lên với bà ngoại nhé. Con vâng ạ rồi lên ôm bà ngủ ngon lành. Tối mẹ lại gọi về, nhưng con nhất định không nghe máy. Thế mà bà bảo dì Thảo và dì Bình vừa gọi điện về, con nói chuyện bi bô đủ thứ, rất hào hứng và vui vẻ. Mẹ thèm nghe tiếng con quá mới bảo bà ngoại nói dối là dì Bình gọi. Thế là con chạy ngay ra cầm máy, nhưng khi nghe mẹ bảo "Mẹ đây" thì con bảo bà ngoại "không phải dì Bình" rồi đưa máy cho bà luôn. Bà nói sao con cũng không nghe mẹ nói nữa...Lúc đó mẹ đã khóc, nước mắt thấm vào tim nhói buốt. Thương con đứt ruột. Nghe con bảo "Mẹ Giang đón ba Kều, mẹ Giang đón Bống với" mà mẹ không cầm lòng được....Có khi mai mẹ "mò" về với con thôi. Kệ đấy, không cai được cũng kệ đấy. Mẹ không chịu nổi nữa rồi...



3 nhận xét:

Chimnon nói...

Chị Bống cai sữa phải cách ly mẹ thương thế à, Hến đang cai sữa nhưng ngủ khác phòng thôi, nhớ ơi là nhơ

Pota nói...

Chị Bống mà ở cùng mẹ, thì chả bao giờ xa được cái "bình sữa di động" ấy đâu. Giờ thì ngon lành cành đào rồi, chị ấy vẫn nhớ là mình có bú tí mẹ, nhưng không thèm bú nữa, cũng chả thèm sờ ti mẹ nữa (Mẹ chị hơi bị quán triệt vụ này, không sờ siếc gì hết.). Chị Pota đang nằm trên giường, chép miệng, thở dài và bảo "ôi xời ơi, may quá may, xít ngã" đấy. Ở nhà với chị ấy là vui lắm, cũng giống như mẹ Hkều ở nhà với Hến í

Bun nói...

ha' ha', mẹ Giang không chịu nổi nữa rồi. Mẹ kém quá đấy

Đăng nhận xét