Thứ Hai, 21 tháng 8, 2006

Ngày đầu có con

Lilypie 2nd Birthday PicLilypie 2nd Birthday Ticker



Ngày mẹ biết có con. Là một ngày đặc biệt.


Trước hôm đó, mẹ trốn ba đi mổ cái sẹo lồi. Nhưng khi đau quá, không có ai đưa về, mẹ lại gọi điện cho ba đến đón. Ba đến, thấy mẹ bị mất máu nhiều quá, xanh xao nên "xót ruột" và ...mắng mẹ. hic..hic..ba Kều có kiểu "yêu" rất lạ. Khi không biết làm thế nào để thể hiện tình yêu của mình là ba ..cáu. Mẹ vừa đau, vừa tủi thân (vì mẹ thích được nói ngọt cơ, thích được chiều cơ, thích được dỗ dành cơ)...thế là mẹ cũng khóc. (Mẹ là chúa mít ướt, có Pota rồi mẹ cũng khóc). Bác sĩ bảo mẹ phải tia xạ thì mới không bị lồi trở lại với điều kiện chưa có em bé. Mẹ quả quyết với bác sĩ rằng mẹ chưa thể có em bé được vì mới chỉ "yêu" ba một lần, hic..hic..Sao mẹ ngố thế nhỉ? Lúc í đã 28 tuổi rồi đấy, mà mẹ cứ lơ ma lơ mơ về giới tính. Thế là ba vẫn chở mẹ đi tia xạ, nhưng chiều hôm đó xuống tới bệnh viện Thanh Nhàn thì hết giờ làm việc, người ta hẹn sáng hôm sau. Ba Kều chỉ không khéo thôi, chứ bao cũng lo và thương mẹ lắm. Tối đó mẹ ở nhà bác Hiền Sơn, ba mua cho một đống thuốc và cứ 15p lại gọi điện hỏi xem mẹ có đau không?hic..hic..Hôm sau ba lại chở mẹ đi viện. Lần này mẹ cũng được bác sĩ tư vấn phải xét nghiệm xem có em bé không đã. Mẹ lại quả quyết rằng mẹ chưa thể có con được, và vì mẹ chẳng thấy có sự thay đổi nào cả. Thế là mẹ ung dung lên bàn tia xạ. Sáng hôm sau ba lại đến đưa mẹ đi (hồi đó ba rất vất vả, làm việc tới 4-5h sáng, 7h lại đến đón mẹ đi viện rồi). Nhưng hôm đó mẹ cứ nghĩ ba sẽ ngủ buổi sáng, buổi chiều sẽ đến đưa mẹ đi. Còn ba thì muốn mẹ làm buổi sáng cho mát, đỡ đông và đỡ đau nên ba đến mà chẳng báo trước. Thế là khi ba đến, mẹ mới chuẩn bị đi, lùng nhùng mất nửa tiếng mới đi được. Mẹ mà cứ bị ba mắng thì thế nào cũng khóc, thế nào cũng cuống cả lên, thế nào cũng quên đủ thứ. Và mẹ quên thật, đi gần tới Bệnh Viện mới phát hiện ra mẹ quên ...sổ khám bệnh. Thế là phải quay lại, ba lại cáu lên.Mẹ lại khóc và im lặng. (Sau này mẹ con mình phải "huấn luyện" ba cái tính hay cáu, con gái nhỉ?).Đến bệnh viện thì đã 10h sáng. Ba bỗng có điện thoại bác Sơn (sếp của ba khi đó) gọi về có việc gấp. Thế là ba phải để mẹ ở lại viện, rồi bảo sẽ đến đón sau...Mẹ vào tia xạ, nước mắt ngắn dài. Sao lúc đó thấy tủi thân quá, thấy buồn quá...Khi tia xong rồi, bác sĩ mới bảo mẹ nếu có em bé mà tia xạ như vậy rất nguy hiểm, tốt nhất là em nên đi thử luôn đi. Thế là mẹ được hướng dẫn qua khoa sản để làm xét nghiệm. Và khi quickstick hiện lên 2 vạch thì mẹ nhảy lên sung sướng. Mẹ hét ầm lên với các bác sĩ "Em có con rồi"....Mẹ quên cả đau, quên cả khóc, quên cả giận ba...Lúc đó, mẹ vẫn còn nguyên cảm giác đi mà như bay vậy...Bác sĩ trực tiếp tia xạ cho mẹ cũng vui lây, có lẽ mặt mẹ lúc đó bừng sáng vì hạnh phúc...Mẹ suýt nữa thì gọi điện ngay cho ba, nhưng mẹ kìm lại được. Mẹ muốn ba bất ngờ. Chiều đó, khi ba gọi điện, mẹ bảo có một điều vô cùng bất ngờ và kỳ diệu. Dường như ba đoán ra, nên mặc dù đang đông khách ba  cũng bỏ lại cho bác Thuỷ "già" trông giúp, ba đến đón mẹ, khi mẹ nói nhỏ vào tai ba rằng "Anh đã được làm bố"..thì mẹ thấy ba cũng rạng ngời. Ba ôm xiết mẹ, nói thầm thì với mẹ "Cảm ơn em, cảm ơn con"...Và ngay lúc đó, ba đưa mẹ ra hiệu sách Tràng Tiền, mua cho con một cuốn sách "Những năm tháng đầu đời của tôi" và cho mẹ một cuốn "Dành cho bà mẹ mang thai"...rồi ba đưa mẹ đi ăn súp tôm, ăn pizza trên đường Hai Bà Trưng. Mẹ thích nhất là súp tôm và pizza ở quán đó, con ạ. Khi nào con lớn, mẹ sẽ cho con tới đó ăn nhé.

Đó là ngày 07.01.2004. Sau mẹ cứ thấp thỏm mãi vì 2 lần tia xạ, mẹ không biết con có làm sao không? May quá, suốt 9 tháng mang thai con, con rất khoẻ và phát triển tốt.Cảm ơn con, đã đến và ở lại với ba mẹ, làm cầu nối cho ba mẹ nhiều lần bất hoà. Ba mẹ yêu con vô cùng và không muốn làm con bị tổn thương...Con sẽ lớn lên, trọn vẹn trong tình yêu thương của ba và mẹ, con yêu nhé. Mẹ hứa làm mọi điều tốt đẹp nhất cho con gái yêu của mẹ.

2 nhận xét:

Chimnon nói...

Xúc động bài viết này của mẹ Pota quá, hu hu. Cái cảm giác biết mình có thai ấn tượng chị nhỉ, vui sướng, lo sợ, mường tượng nhiều chuyện, tóm lại là như đi trên mây

Bun nói...

đọc bài này thấy xúc động quá.

Đăng nhận xét