Pota của mẹ đấy
Mẹ nhớ Pota
Nụ cười, giọng nói...
27/8/2006
Ngày đầu tiên gặp lại con sau 12 ngày xa cách, mẹ muốn khóc òa. Con ríu rít đủ mọi chuyện nhưng câu đầu tiên con hỏi mẹ là "Ba Kều đâu rồi?" . Hôm chủ nhật mẹ thuê xe chở đồ về cho bác Yên mà, rồi định đón con đi luôn. Nhưng sáng thứ 3 mẹ lại có chuyện không vui, nên bà ngoại lại bảo để con ở nhà cho mẹ lên giải quyết công việc. Mẹ đi mà lòng buồn lắm, nhớ con nhiều lắm. Sáng thứ 2 mẹ con mình vừa thức dậy thì ông bà nội và bác Yên đã xuống chơi với con rồi. Sau đó thì mẹ đưa con lên ông nội. Chiều lại về quê ngoại của mẹ. Con về với ông bà, người lớn và ngoan hơn hẳn. Con biết chào hỏi, biết vâng ạ. Và đi ra, đi vào đều ý thức bật điện, tắt điện. Ông bà ngoại vui lắm, cứ thuyết phục mẹ cho con ở nhà với ông bà, đi nhà trẻ ở nhà. Ông bà thương mẹ gầy gò, vất vả mà. Nhưng mẹ không thể xa con, vì nếu để con ở nhà, mẹ không thể về với con hàng tuần, vì mẹ phải đi học vào cuối tuần rồi. Với lại mẹ nhớ, hồi nhỏ mẹ cũng phải về ở với ông bà ngoại (là cụ ngoại của con). Mẹ cũng ngoan và “biết điều” nhưng lúc nào cũng thấy tủi tủi, buồn buồn, cũng nhớ ba mẹ và các em của mình…Mẹ không muốn con thiếu hụt tình yêu thương của cha mẹ, không được ôm con mỗi ngày với mẹ đã là một cực hình. Mẹ không muốn con cũng chịu đựng điều đó. Mặc dù mẹ biết, ông bà vô cùng yêu con. Ông bà làm mọi điều tốt đẹp nhất cho con. Ông bà nội cũng động viên mẹ để con ở nhà với ông bà ngoại, để ông bà còn thỉnh thoảng xuống chơi với con được đó mà…Còn con biết lắm, mẹ về là bám chặt. Ai hỏi cũng bảo “Bống đi Bắc Ninh với mẹ Giang còi, với ba Kều”. Thế mà mẹ lại nỡ bỏ con ở nhà khi con đang ngủ. Mẹ cứ thấy mình có lỗi khi “lừa dối” con dù là chuyện gì nhỏ nhất. Mẹ muốn con học được tính thật thà, ngay thẳng. Vì thế ai cũng nói con biết nhận lỗi, làm gì cũng nhận, chứ không đổ cho chuột, cho mèo, cho thạch sùng….Có lần bà ngoại bảo “Đánh chừa thạch sùng hư, khóc nhè, theo mẹ nhé”, mẹ phải đính chính với bà ngoại ngay rằng không được dạy con đổ lỗi cho người khác như vậy, rồi con sẽ ỷ lại và thành bệnh nói dối. Ba mẹ định mùng 2/9 cho con đi chơi Hà nội, nhưng nghĩ hôm đó đông đúc, chật chội, chen lấn nhau là mẹ khiếp. Có lẽ sẽ cho con đi Hoà Bình chơi với bà Gái (là em ruột ông nội) vậy. Mẹ hẹn với bà lâu lắm rồi, mà chưa cho con lên đó chơi bao giờ. Vấn đề là ông bà ngoại có cho con lên đây không ấy chứ? Hic..hic..Giá mà ông bà ở gần nhỉ? Mẹ đỡ vất vả mà con thì lại được đầy đủ tình yêu thương của cả gia đình
Đây là những hình ảnh của Pota khi mẹ gặp lại Pota tối chủ nhật. Mời các cô, chú, bác, cậu, dì xem và comment nhé
Điệu quá con ạ, thế này thì các anh "chết" mất thôi
Bà ngoại bảo con để tay lên má cơ mà?Nhưng như thế cũng ngộ lắm đấy
Để tay lên má được rồi, nhưng sao con cứ cúi gằm mặt xuống thế? Ngẩng lên cho mẹ chụp chứ?Đấy, lại ngẩng cao quá rồi, thế này các anh bảo mình vênh đấy con ạ, he..he
Bà ngoại bảo con để tay lên má cơ mà?Nhưng như thế cũng ngộ lắm đấy
Để tay lên má được rồi, nhưng sao con cứ cúi gằm mặt xuống thế? Ngẩng lên cho mẹ chụp chứ?Đấy, lại ngẩng cao quá rồi, thế này các anh bảo mình vênh đấy con ạ, he..he
4 nhận xét:
ủa, sao mấy ngày qua rồi mà Pota vẫn 1 tuổi 11 tháng 2 tuần và 4 ngày?
Mỗi ngày một lớn chứ?
Đúng rồi bác ạ, vì ngày nào cũng sẽ tự update mà, ngay cả những cái mẹ cháu post vào blog cũ cũng sẽ tự update đó bác ạ
Hà hà chị Pota cũng có đồng hồ trên tay đấy à, em Hến cũng thích vẽ đồng hồ lắm "đẹp không, đẹp không"
Bống mập đáng iu
Đăng nhận xét